Một châm sống, một châm chết, một châm định Càn Khôn!
Cho nên nó mới được gọi là một châm Cần Khôn.
Một châm Càn Khôn được coi là châm pháp khó khăn nhất trong thuật châm cứu!
Chẳng những cần người châm cứu có thủ pháp cực kỳ cao minh mà nghe nói người đó còn cần võ học. cực cao.
Cũng vì một châm Càn Khôn có yêu cầu quá cao với người châm cứu nên mới đần dần thất truyền.
Nghe Bồ Vấn Kinh giải thích, trong lòng Ninh Chiết không khỏi khẽ động lên.
Dựa theo cách nói của ông ấy thì châm pháp vừa rồi mình dùng hắn là một châm Càn Khôn?
Ninh Chiết yên lặng suy tư một lát rồi cười trả lời “Chắc là một châm Càn Khôn thật!”
Bồ Vấn Kinh thầm vui mừng, lại vội vàng hỏi thăm: "Muốn thi triển một châm Càn Khôn thật sự cần dùng đến võ học sao?"
"Hình như là vậy” Ninh Chiết khẽ gật đầu: "Dù sao tôi cảm thấy dù không có võ học cũng cần tố chất sức khoẻ rất mạnh! Tôi vừa châm cứu xong thì suýt đứng không vững, cho nên mới nhờ ông xử lý vết thương trên mặt Hạ Thi Dao giúp."
Là vậy sao?
Bồ Vấn Kinh thầm cười khổ một tiếng, lại không nhịn được phát ra tiếng thở dài tiếc nuối.
Ông ấy không hoài nghĩ Ninh Chiết nói dối, không phải ông ấy không nhìn thấy dáng vẻ đầu đầy mồ hôi vừa rồi của anh.
Lúc đầu ông ấy còn muốn xin Ninh Chiết dạy mình một châm Càn Khôn, bây giờ chỉ có thể bỏ qua.
Ông ấy rất tự tin vào thủ pháp châm cứu của mình, nhưng lại dốt đặc cán mai với võ học.
Đến độ tuổi này ông ấy cũng đâu có khả năng đi học võ đúng không?
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Ninh Chiết lại hiếu kỳ hỏi: "Ông và Mã Lương Xuân không phải sư huynh đệ sao? Sao tôi cảm thấy hai người không ưa nhau?”
Bồ Vấn Kinh gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông ta là thứ vô sỉ!"
Lúc còn trẻ Mã Lương Xuân và Bồ Vấn Kinh cùng bái vào sư môn.
Hai người đều đôn hậu và hiếu học nên sư phụ cũng rất tốt với họ.
Sư phụ còn gả con gái độc nhất của mình cho Mã Lương Xuân.
Nhưng sau khi Mã Lương Xuân có thanh danh và kết bạn với một số người quyền quý thì đã thay đổi.
Về sau Mã Lương Xuân phụ lòng người vợ từng gắn bó thuở nghèo khổ với mình như rất nhiều người đàn ông khác, ngược lại cưới một người phụ nữ xinh đẹp nhỏ hơn ông ta mười tám tuổi.
Cũng vì chuyện này mà Bồ Vấn Kinh triệt để tuyệt giao với Mã Lương Xuân.
Biết được ân oán giữa hai người, Ninh Chiết lập tức tỉnh ngộ.
Khó trách Bồ Vấn Kinh luôn ôn hoà với mọi người mà chỉ đối chọi gay gắt với người sư huynh Mã Lương Xuân này.
Trong lúc Ninh Chiết yên lặng suy tư thì điện thoại của anh đã nhận được tin nhản chuyển khoản.
Là mười triệu!
Hạ Cảnh Thái đã thanh toán tiền xem bệnh.
Nhìn tin nhắn ngân hàng gửi tới, Ninh Chiết hơi thất thần.
Mình có được coi là triệu phú chưa?
Bồ Vấn Kinh lại gần xem rồi lập tức nói đùa với Ninh Chiết:" Cậu Ninh, mười triệu tiền xem bệnh đã vào tài khoản của cậu, có phải nên cho lão hủ cơ hội chặt chém triệu phú không?"
Bồ Vấn Kinh vừa dứt lời thì xe đột nhiên thắng gấp.
Ninh Chiết và Bồ Vấn Kinh không kịp chuẩn bị đều suýt đụng vào chỗ ngồi phía trước.
Ninh Chiết đỡ lấy Bồ Vấn Kinh rồi đen mặt hỏi Tô Thanh Y: "Chuyện gì vậy? Xe của cô lại xảy ra vấn đề à?"
Không phải cô ta vừa mang chiếc xe này đi sửa rồi sao?
Chưa lái được bao lâu mà lại hư vặt nữa rồi à?
Tô Thanh Y miễn cưỡng đậu xe lại rồi ngạc nhiên quay đầu: 'Anh vừa chữa bệnh cho người ta, kiếm được... Mười triệu!
"Đúng vậy!" Ninh Chiết khẽ gật đầu, câm nín mà nói: "Tôi chữa bệnh cho người ta, người ta trả tiền xem bệnh cho tôi, có vấn đề gì sao?”
"Không có... Không có vấn đề!" Tô Thanh Y chật vật nuốt một ngụm nước bọt, tự giễu nói: "Em còn làm ngành nghề tiềm năng chỉ nữa! Em trực tiếp học y từ anh là được! Anh còn kiếm tiền nhanh hơn cướp ngân hàng nữa!"
Cơ mặt Ninh Chiết giật giật, đen mặt mà nhìn Tô Thanh Y...