"Bà chủ Phượng?”
Ninh Chiết kinh ngạc nhìn Phượng Mị: "Cô tới gặp Diêu tổng sao?"
“Tôi tìm ông ấy làm gì!" Phượng Mi cười duyên dáng: "Tôi tới mời anh đi ăn cơm!”
Ninh Chiết kinh ngạc, sau đó lắc đầu cười nói: "Không cần như vậy chị
"Sao lại không cần!” Phượng Mị tức giận nói: "Đây là ơn cứu mạng đó! Nếu tôi không mời anh ăn bữa cơm này, chắc chắn trở vẽ sẽ bị Hậu gia mắng là không hiểu chuyện đấy! Đi thôi, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi”
Không thể từ chối được, cuối cùng Ninh Chiết đành phải lên xe.
Nhìn chiếc xe phóng đi, mấy nhân viên bảo vệ khác không khỏi giơ ngón tay cái lên.
"Ninh tiên sinh của chúng ta thật là trâu bò!”
"Xe xịn phối với người đẹp, ước gì một ngày nào đó tôi cũng được giống Ninh tiên sinh!”
"Anh mơ à! Ninh tiên sinh tới đây để trải nghiệm cuộc sống, còn chúng ta tới đây để làm công đó!"
Đám người tiếp tục bàn tán sôi nổi, trong mắt tràn ngập hâm mộ.
Trong xe, Ninh Chiết thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn Phượng Mị một cái
Dù rất đã cẩn thận nhưng vẫn bị Phượng Mị bắt gặp.
Phượng Mị mỉm cười nói: " Nếu Ninh tiên sinh muốn nhìn thì cứ nhìn công khai đi”
“Không phải, tôi... ý tôi không phải vậy." Ninh Chiết cười ngượng ngùng: "Tôi đang hoài nghỉ có phải Diệp tiên sinh đã nghĩ tôi là cao nhân thâm tàng bất lộ gì đó nên đang định chuẩn bị dùng mỹ nhân kế đối phó tôi hay không”
Giả vờ!
Anh cứ giả vờ tiếp đi!
Phượng Mị khẽ cười, trêu đùa: "Anh hiểu làm Hậu gia rồi, bữa cơm này là tự tôi muốn mời! Hơn nữa loại phụ nữ phàm tục như tôi làm sao có thể lọt vào mắt xanh của anh chút"
Dong chỉ tục phấn*? (sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tầng)
Cơ mặt Ninh Chiết hơi co giật một chút, anh lắc đầu cười khổ: “Có phải bà chủ Phượng hiểu lăm nghĩa của câu dong chỉ tục phấn rồi không?”
Phượng Mị muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người cũng có dáng người.
Cả người cô ấy lúc nào cũng toát nên hương vị trưởng thành quyến rũ, không biết đã làm chết mê chết mệt bao nhiêu người.
Như vậy còn gọi là dong chỉ tục phấn được sao?
"Ninh tiên sinh cảm thấy tôi rất đẹp sao?" Phượng Mị quyến rũ nhìn anh.
"Đúng là rất đẹp Ninh Chiết nghiêm túc gật đầu.
Phượng Mị mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn Ninh Chiết: "Nếu Ninh tiên sinh không chê, thật ra tôi cũng có thể làm ấm giường cho anh”
Làm... làm ấm giường?
Trong lòng Ninh Chiết đột nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt vô thức quét lên người Phượng MỊ
Hơn nữa còn bắt đầu cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
Được người đẹp cỡ này làm ấm giường chắc từ nay về sau đợi mặt trời lên cao, anh mới ra khỏi giường được quá?
Cố gắng đè nén sự xao động trong lòng, Ninh Chiết vội vàng rời mắt khỏi người Phượng Mị: 'Bà chủ Phượng đừng đùa. Ý chí của tôi cực kỳ yếu kém, không thể chống lại sự cám dỗ đâu."
Ý chí của anh là yếu kém mới là lạ đó!
Ý chí yếu kém mà có thể giấu nghề tận mấy năm liền như vậy sao?
Phượng Mị trợn mắt, sau đó lắc đầu cười khổ: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn Ninh tiên sinh đang nghĩ tôi là người tùy tiện."
“Không có, không có” Ninh Chiết liên tục lắc đầu "Mặc dù tôi không quen biết nhiều phụ nữ, nhưng tôi cũng biết kiểu người như bà chủ Phượng không phải kiểu người tùy tiện”
“Thật sao?” Phượng Mị nghiêng đầu nhìn Ninh Chiết: "Nếu anh không ngại có thể gọi tôi là chị Phượng giống mọi người. cứ gọi bà chủ Phượng như vậy thì xa cách quá”
“Được” Ninh Chiết vui vẻ đồng ý.
Bây giờ anh đã thân thiết hơn với đám người Diệp Kinh Hậu rồi, nói không chừng sau này còn qua lại thường xuyên hơn cho nên không cần cố tình giữ khoảng cách như vậy nữa.
Suốt chặn đường còn lại không còn ai lên tiếng nói chuyện nữa.
Chạy mãi tới trời tối, hai người mới đến một tòa sơn trang,
Vừa dùng bữa, Phượng Mị vừa kể cho Ninh Chiết nghe về quá khứ của mình.
Lúc trước Phượng MỊ là trẻ mồ côi, cuộc sống rất khó khăn.
Nhưng mà cô ấy vẫn còn may mắn, năm mười lăm tuổi cô đã gặp được Diệp Khinh Hậu.
Diệp Kinh Hậu không chỉ giúp cô ấy thoát khỏi cuộc sống cơ cực, không nơi nương tựa mà còn dốc lòng bồi dưỡng cô.
Đối với cô, Diệp Kinh Hậu vừa là ân nhân lại vừa là cha.
Mà Thất Cân cũng là đứa trẻ bị bỏ rơi được Diệp Kinh Hậu nhận nuôi.