Cô ta thật sự thích Ninh Chiết, hay là cố ý đối đầu. với cô?
Tô Lan Nhược biến sắc, tức giận trừng mắt nhìn Tô Thanh Y: "Cô còn chê hắn gây chuyện cho Tô gia chúng ta chưa đủ nhiều sao?”
“Làm giống như mấy chuyện đó tôi quan tâm ấy”
Tô Thanh Y khịt mũi hừ nhẹ: "Chị không căn anh. ấy, còn không cho phép người khác thích anh ấy sao?
“Tôi....."
Tô Lan Nhược hơi nghẹn: “Tôi là vì muốn tốt cho cô!"
“Tôi không mượn” Tô Thanh Y không để ý Tô Lan Nhược nữa, lập tức ôm cánh tay Ninh Chiết:" Chúng ta đi thôi, em lười nhìn chị ta chê bai cái này, phán xét cái kia!
Ninh Chiết không nói gì liếc Tô Thanh Y một cái.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, anh quyết định cầm tay Tô Thanh Y dẫn cô rời đi!
Chuyện Tần gia coi như đã được giải quyết!
Mặc dù là theo phương thức tất cả mọi người không ngờ tới.
Chính anh cũng không cần lo lắng cho an nguy của Tô Minh Thành và Tô Lan Nhược nữa.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Tô Lan Nhược nhất thời tức giận giậm chân.
Sao cô có thể không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tô Thanh Y.
Tô Thanh Y rõ ràng là đang mắng mình qua sông đoạn cầu!
“Lan Nhược, cha chỉ mong con sẽ không hối hận”
Tô Minh Thành lắc đầu thở dài, vẻ mặt phức tạp nhìn con gái.
“Tại sao con phải hối hận?”
Tô Lan Nhược tức giận nhìn về phía cha mình: "Cha cảm thấy con và Ninh Chiết thích hợp ở với nhau lâm hay sao? Anh ta gây chuyện cho chúng ta còn ít sao? Ngay cả cha cũng cảm thấy con đang qua sông đoạn cầu?"
"Đúng vậy, nó gây ra không ít chuyện, nhưng con cẩn thận suy ngẫm đi, nó làm vậy là vì ai? Lan Nhược, con là đứa thông minh, đừng tự lừa mình dối người như mẹ con!” Tô Minh Thành lắc đầu thở dài: "Một người đàn ông không sợ cường quyền, dưới bất kỳ tình huống nào cũng sẽ bảo vệ con, thật sự... Không nhiều lắm đâu!"
Nói xong, Tô Minh Thành than thở rời đi.
Qua sông đoạn cầu, nói thế này còn nhẹ nhàng đó!
Ninh Chiết có lẽ có rất nhiều khuyết điểm, cũng không có bản lĩnh quá lớn.
Nhưng cảnh tượng vừa nãy khiến ông thật sự xúc động.
Đối mặt với một đống họng súng trong tay vệ sĩ của Tân Long Chinh, Ninh Chiết trực tiếp chẵn trước mặt ông!
Nếu Ninh Chiết có thể đỡ súng cho ông, đồng nghĩa với việc anh cũng sẵn sàng chặn đạn cho con gái ông.
Người đàn ông như vậy, thật sự không xứng với con gái ông sao?
Nhìn bóng lưng của cha, Tô Lan Nhược không khỏi lắc đầu cười khổ
Cha cô chính là một người hiền lành.
Ông chỉ nhìn thấy ưu điểm của Ninh Chiết, nhưng không nhìn thấy khuyết điểm của anh ta, thậm chí ngay cả cô cũng có xu thế bị Ninh Chiết ảnh hưởng.
Ninh Chiết gặp chuyện, ngoại trừ lấy bạo lực đánh người, anh ta còn biết làm gì khác sao?
Coi như anh ta giỏi đánh đấm thì có thể đánh bại người cầm súng sao?
Hôm nay nếu không phải Tân Long Chinh rộng lượng, bọn họ đã sớm bị súng đạn bản chết tươi
Cô thừa nhận, Ninh Chiết sở dĩ gây chuyện hầu như đều là để bảo vệ cô hoặc là giúp cho Tần gia bọn họ, nhưng hành động của Ninh Chiết sẽ chỉ làm cho sự tình phát triển theo hướng tiêu cực hơn.
Cô cần một người đàn ông có thể dựa vào, cần một người đàn ông lúc cô gặp chuyện có thể thay cô chia sẻ áp lực.
Nếu không làm được thì cũng đừng gây sự tăng thêm phiền toái cho cô!
Mà Ninh Chiết, vừa vặn chính là người gây thêm phiền phức.
Hắn không xứng với cô! Cô sẽ không hối hận!
Tô Thanh Y yên lặng nói thăm trong lòng, lúc này mới chạy đuổi theo cha cô.
...
“Rốt cuộc anh là ai?"
"Trên xe, Tô Thanh Y tò mò hỏi Ninh Chiết.
“Cái này..."
Ninh Chiết suy nghĩ một chút, không xác định nói: "Có thể là sát thủ, sát nhân hàng loạt các loại đi?”
Con mẹ nó, anh nào biết mình rốt cuộc là ai?
Ai biết thì đến nói anh biết với chứ anh cũng muốn biết đáp án!
Nhưng mà nhớ không ra thì có thể làm sao bây giờ?
Bất quá, kết hợp với những đoạn ký ức rời rạc anh cũng có thể đoán được bản thân mình trước khi mất trí nhớ chắc chẳn không phả là loại người lương thiện.
Tô Thanh Y tưởng Ninh Chiết đang nói đùa, lập tức gắt giọng: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy nhá!"
“Tôi cũng nghiêm túc trả lời em còn gì" Ninh Chiết vẻ mặt vô tội.
"Mới là lạ đó!" Tô Thanh Y ném cho hẳn một cái liếc mắt: "Anh cho rằng em không nhìn thấy ánh mắt Tần Long Chinh cứ lén lén lút lứt nhìn anh à?”
"Ánh mắt?" Ninh Chiết mờ mịt hỏi: "Ánh mắt gì?”
Tô Thanh Y hơi nhíu mày: "Tân Long Chỉnh lúc nói chuyện cứ phải liếc trộm sắc mặt của anh đấy, như kiểu anh mà nhíu mày cái là ông ta sẽ câm luôn không dám nói nhiều thêm nửa câu. Gòn nói cái gì muốn mua đất tặng chúng ta các loại, rõ ràng chính là vì sợ anh!”
Trán Ninh Chiết chảy xuống mấy vạch kẻ đen, bưồn cười nhìn về phía Tô Thanh Y: "Em xem phim nhiều quá rồi đấy?”
“Đừng giả bộ nữa!"
Tô Thanh Y lộ ra một bộ nhìn thấu hết hồng trần: "Em đoán, anh chắc chẵn phải là đại nhân vật nào đó bí ẩn lầm. Khi anh còn nhỏ gặp khó khăn, Tô Lan Nhược đã giúp anh, giờ anh thành công rồi thì quay lại báo đáp chị ta, âm thầm bảo vệ chị ta, cho dù chị ta coi thường anh đến mấy anh vẫn không rời bỏ, không hối hận..."
Nghe Tô Thanh Y nói, vẻ mặt Ninh Chiết lập tức méo mó hắn.