Tô Thanh Y lập tức nổ máy xe cấp tốc chạy đi.
"Anh rể, chuyện gì vậy, sao anh gấp gáp như thế?" Tô Thanh Y vừa lái xe vừa hỏi thăm Ninh Chiết.
"Không nói rõ được, tối nay kể lại cho cô sau." Ninh Chiết thuận miệng trả lời một câu, trong đầu lại bắt đầu suy tư.
Thất Cân gọi điện thoại tới nói tình hình hiện tại của Diệp Khinh Hầu rất bất ổn, cả Bồ Vấn Kinh cũng bó tay hết cách, rất có thể đã bị trúng cổ.
Hiện tại Thất Cân sốt ruột điên rồi, chỉ có thể gọi điện thoại cho anh xin giúp đỡ.
Hiện tại Ninh Chiết cũng rất đau đầu
Anh cũng không biết mình giúp được hay không, chỉ có thể đi qua xem thử.
Phi nhanh một đường, rốt cục bọn họ cũng đi vào biệt thự của Diệp Khinh Hầu.
Khác với tưởng tượng của Ninh Chiết, căn biệt thự này của Diệp Khinh Hầu cũng không quá xa hoa, chí ít còn không bằng căn mà hiện tại anh đang bảo vệ.
Tình huống khẩn cấp nên Ninh Chiết cũng không kịp nhìn thêm.
Thất Cân đang đứng ở cổng lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Ninh Chiết thì lập tức láo đảo chạy lên trước rồi “Đùng” một tiếng đã quỳ xuống trước mặt Ninh Chiết.
"Anh Ninh, cầu xin anh nhất định phải cứu Hầu giai Thất Cân dập đầu cho anh!” Thất Cân nghẹn ngào khóc rống rồi dập đầu xuống đất.
Dẫn tôi đi xem trước đã!" Ninh Chiết kéo Thất Cân lên rồi bất đắc dĩ nói: "Gần đây trí nhớ của tôi có dấu hiệu khôi phục, có lẽ tôi gặp ông Diệp rồi sẽ nhớ. tới cái gì, nhưng cũng có khả năng không giúp được gì, anh đừng ôm hi vọng quá lớn”
Thất Cân không tin, trên mặt vẫn tràn đầy lo lắng cầu khẩn.
Ninh Chiết bất đắc dĩ, cũng lười tiếp tục giải thích với anh ta.
Bọn họ vừa đi vào biệt thự thì một đám người đã vây đến.
Nhìn thấy đám người này, Tô Thanh Y thầm giật mình rồi vội vàng chào hỏi: "Chào Tạ tổng, chào Lưu tổng...”
Tô Thanh Y tươi cười lần lượt chào hỏi bọn họ, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc.
Người nào ở đây cũng có tài sản không thấp hơn Tô gia.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trong đó có không ít người mà bọn họ muốn hợp tác cũng không được, thậm chí muốn hẹn họ ăn một bữa cơm mà họ cũng không để ý đến!
Nhưng hiện tại bọn họ lại lo lắng cho tình trạng của Diệp Khinh Hầu, đâu còn tâm tư để ý tới Tô Thanh Y.
"Anh Ninh, cầu xin anh nhất định phải cứu Hầu gia!"
"Lão Tạ tôi quỷ xuống xin anh Ninh!”
"Xin anh Ninh mau cứu Hầu gia..."
Đám người "Bịch, bịch” quỳ xuống, than thở khóc lóc cầu khẩn.
Trong nháy mắt, mọi người đã quỳ một loạt trước mặt Ninh Chiết
Nhìn mọi người nhao nhao quỳ xuống, Tô Thanh Y chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, suýt lảo đảo ngã xuống đất.
Những người quyền quý mà Tô gia không với tới nổi này lại quỳ gối cầu khẩn Ninh Chiết?
Rốt cuộc Hầu gia này là thần thánh phương nào?
Người anh rể từ trên trời rơi xuống này của mình có bản lĩnh lớn đến vậy sao?
"Nếu giúp được thì tôi nhất định cố hết sức, nhưng nếu không được gì thì mọi người cầu xin cũng vô ích”
Ninh Chiết bất đắc dĩ nhìn đám người, lại ra hiệu cho Thất Cân tranh thủ dẫn mình đi gặp Diệp Khinh Hầu,
Anh cũng chỉ ôm tâm lý thử xem.
Tình huống bây giờ chưa rõ nên anh cũng không thể nói chắc quá.
Thất Cân không dám thất lễ nên vội vàng dẫn Ninh Chiết đi đến phòng Diệp Khinh Hầu
Tô Thanh Y vẫn còn ngơ ngác nên đi theo sau bọn họ như một con rối.
Trong phòng Diệp Khinh Hầu, Diệp Khinh Hầu đang đau đến cuộn mình lại, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng Diệp Khinh Hầu cũng rất cứng cỏi, dù đau đến mức ngũ quan vặn vẹo mà ông ấy vẫn cần chặt răng không để mình phát ra tiếng kêu thống khổ.