Trương Trọng Vi hơi thả lòng. “Em là nương tử của ta, đương nhiên ta phải đối tốt với em, chờ có chức quan, ta còn phấn đấu cho em được làm phu nhân cáo mệnh”.
Lâm Y cười nói. “Cáo mệnh hay không cáo mệnh, em không tham, chàng đừng học theo mấy vị kia là được”.
Mấy vị kia không phải trưởng bối thì là huynh trưởng, Trương Trọng Vi không tiện nói tiếp, rụt vào trong chăn. “Trời lạnh, mau đói, nương tử kêu Thanh Miêu nấu cơm đi”.
Lâm Y ở ngoài chăn vỗ chàng một cái, đứng dậy ra cửa sổ nhìn nhìn, cười. “Thanh Miêu chưa ăn điểm tâm sáng, hẳn là cũng đói bụng, bắt đầu nhóm lửa rồi”.
Thanh Miêu nghe tiếng nói chuyện, ngẩng đầu lên, thấy Lâm Y, chạy tới phía trước cửa sổ bẩm báo. “Nhị thiếu phu nhân, Lưu Hà dời đi rồi, nghe nói đêm nay phải viên phòng”.
Lâm Y gật gật, nói. “Ta biết, sau này em ở một mình càng sướng”.
Thanh Miêu cười. “Thông phòng mới lên chức kìa, buổi tối nấu thêm hai món?”.
Lâm Y nhìn nhìn cô, nói. “Thanh Miêu, như em bây giờ, người ta gọi là vui sướng khi kẻ khác gặp họa”.
Thanh Miêu dẩu môi. “Ai bảo chị ta tính kế Nhị thiếu phu nhân, em cứ thích vui sướng khi kẻ khác gặp họa đó”.
Lâm Y hiểu tâm tình Lưu Hà bị dồn vào đường cùng, cũng không hận cô ta thế nào. Từ cổ chí kim, đã là phận nữ nhi, không thể có được hôn lễ cho mình đã là nỗi bi ai, thêm hai món thức ăn lên bàn chúc mừng cũng là nên, nhưng Lâm Y càng để ý tâm tình Dương thị hơn, vì thế lắc đầu nói với Thanh Miêu. “Còn chưa biết ngày sau thế nào, đừng xen vào giúp vui, chăm chỉ bán củ cải muối cay mới là việc đứng đắn”.
Thanh Miêu dạ răm rắp, đi nấu cơm như bình thường.
Lâm Y về trước giường, thò tay vào ổ chăn, sờ sờ tay Trương Trọng Vi. “Ấm rồi thì dậy đi, Thanh Miêu tay chân mau lẹ, lập tức sẽ có cơm ăn”.
Trương Trọng Vi nắm lấy tay Lâm Y không thả, kiên quyết kéo nàng vào ổ chăn thân mật một hồi, thẳng đến khi búi tóc nàng toán loạn mới buông tha. Lâm Y bò dậy, lấy gương soi, sẵng giọng. “Tóc rối hết rồi, Thanh Miêu lại đang xào rau, ai giúp em chải đầu?”.
Trương Trọng Vi tới, nắm lấy lược, cười. “Ta chải cho em”.
Lâm Y không tin tay nghề của chàng ta, nhưng chàng cứ cố ý muốn thử, nàng đành nhắm mắt lại, tùy ý quan nhân vuốt vuốt chải chải.
Thanh Miêu rất nhanh đã nấu cơm xong, bưng vào phòng Dương thị, định đi gọi Lâm Y, vào nhà thấy trên đầu nàng sừng sững hai cái sừng nai, mà Trương Trọng Vi đứng đằng sau nàng, trong tay nắm thêm lọn tóc, buộc tới buộc lui. Thanh Miêu sợ quá la lên, xông tới đẩy Trương Trọng Vi ra, đoạt lấy lược, vừa gỡ tóc cho Lâm Y, vừa oán thán. “Nhị thiếu gia không biết bới tóc thì đừng thể hiện, nhìn xem tóc Nhị thiếu phu nhân rối tinh rối mù, tốn nhiều dầu bôi tóc”.
Trương Trọng Vi khó khăn mới tìm được thú vui khuê phòng, còn chưa tận hứng, đã bị Thanh Miêu phá đám, đành ngượng ngùng lùi qua một bên.
Lâm Y nhịn cười, nhìn qua chàng an ủi, nói. “Quan nhân đi ăn cơm trước đi, em theo sau”.
Trương Trọng Vi nghe gọi một tiếng “quan nhân”, lại vui vẻ trở lại, chân mạnh mẽ đi hai bước, rồi dừng, quay ngược về. “Ta không đói bụng, chờ nương tử chải đầu xong, chúng ta cùng đi”.
Dù là khó hiểu phong tình như Thanh Miêu, bản năng cũng cảm thấy không nên ở lâu nơi này, tốc độ nhanh nhất bới tóc cho nàng, lui ra ngoài trước. Trương Trọng Vi nhìn nhìn đầu Lâm Y, nói thầm. “Nha đầu này bới tóc còn không bằng ta đâu”.
Lâm Y cười đẩy chàng ra ngoài, liên thanh nói. “Rồi, rồi, rồi, tay nghề của chàng, có thể sánh bằng các nương tử chải đầu trên phố”.
Hai người vừa nói vừa cười, đến cách vách, hành lễ chào Trương Đống và Dương thị, Trương Trọng Vi ngồi cuối bàn, Lâm Y ngồi cạnh bên, ai nấy an tọa.
Trương Đống liếc nhìn Lưu Hà một cái, nói với Dương thị. “Buổi tối nấu thêm hai món đi”.
Ông ta nói với Dương thị, nhưng thực chất là cho Lâm Y nghe, Lâm Y biết câu này không thể vâng dạ dễ dàng được, vì thế vùi đầu ăn cơm, làm như không nghe thấy. Quả nhiên Dương thị không thèm nể mặt Trương Đống, nhìn trên bàn, nói. “Một món mặn ba món rau, đã là không ít, thêm đồ ăn làm chi?”.
Trương Đống muốn phản bác, nhưng Dương thị căn bản không cho ông ta có cơ hội chen vào, quay đầu hướng Lâm Y, nói. “Ngày mai ta phải về nhà mẹ đẻ, con dâu đi cùng ta chứ?”.
Lâm Y vội nói. “Chỉ cần mẫu thân không chê con, con liền đi theo chào hỏi”. Lại nói. “Cần phải chuẩn bị quà sao?”.
Dương thị không có tiền, do dự đáp. “Chuẩn bị hai thứ quà bánh khác biệt là được”.
Lâm Y nói. “Mẫu thân đã nhiều năm chưa về kinh, khó khăn về một chuyến, quá mức đơn giản không được, chi bằng cơm nước xong, chúng ta ra phố đi dạo, tìm quà gì vừa thực tế vừa đủ mặt mũi, mua một ít”.
Ngày hôm qua Dương thị nhượng bộ việc Lưu Hà, hôm nay đáp trả lại, hơn nữa buổi tối ấy vẫn là Dương Thăng giúp đỡ mới êm chèo mát mái, bà vui mừng gật đầu, gắp một đũa thịt xào rau bỏ vào chén Lâm Y.
Trương Đống thấy mẹ chồng nàng dầu nói tới nói lui thật náo nhiệt, không có chỗ cho ông ta chen vào, không khỏi vừa tức vừa giận, muốn ném chén đũa ra ngoài uống rượu, trên người lại không có tiền, đang phiền não, bỗng nhiên ánh mắt phiêu tới Trương Trọng Vi, thầm nghĩ : đứa con trai thừa tự này, cũng nên phát huy công dụng, vì thế đứng dậy nói. “Nhị lang, thức ăn quá mặn, chúng ta ra ngoài phố ăn”.
Trương Trọng Vi nghe vậy, gắp lên một đũa, cẩn thận nếm nếm, ngạc nhiên nói. “Đâu có mặn, hương vị vừa đúng, chắc là phụ thân nhạt miệng? Nói Thanh Miêu làm ít thức ăn khai vị đến?”.
Trương Đống gặp Trương Trọng Vi không ăn khớp, càng cảm thấy con thừa tự không tốt, ngầm trừng liếc chàng. Trương Đống đứng, Trương Trọng Vi không đứng theo, ông ta lập tức lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, không biết là nên phất tay áo đi mất, hay bỏ bớt sĩ diện, xám xịt ngồi xuống.
Lâm Y muốn cứu vớt cục diện xấu hổ, vội lên tiếng. “Đều do con dâu sơ sẩy, đã quên phụ thân thích ăn lạt, không dặn Thanh Miêu bỏ ít muối, con dâu bảo nha đầu này làm đĩa khác”.
Trương Đống nghe câu này, cũng thuận theo xuống đài, lầu bầu mấy tiếng, ngồi xuống.
Thanh Miêu chu miệng, về bếp xào rau, vừa xào vừa mắng.
Lưu Hà đi theo, tiếp nhận chảo, cười làm lành. “Hôm nay Đại lão gia nóng nảy, khiến cô tức giận, cô nghỉ đi, tôi làm”.
Thanh Miêu sờ sờ lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên nói. “Lưu Hà, hôm qua chị còn khóc lóc đủ kiểu, nói không muốn làm thông phòng cho Đại lão gia, làm sao mới cách một đêm liền thay đổi, vội vã xun xoe?”.
Lưu Hà thầm nghĩ, nếu Đại phu nhân chấp thuận cho cô ta sinh con, cô ta đương nhiên nguyện ý một trăm lần, sẽ không oán giận nữa, nhưng cô ta không tiện nói điều này cho Thanh Miêu biết, chỉ nói. “Đây là mệnh của tôi, không muốn đi nữa thì thế nào?”.
Thanh Miêu nghe không ra nỗi thở than bên trong, ép sát hỏi. “Lưu Hà, chúng ta chị em một hồi, chị nói thật với tôi đi, thực ra chị rất vui ý làm thông phòng, có phải hay không?”.
Lưu Hà kinh ngạc nói. “Chúng ta là nha hoàn bán đứt vào nhà này, kí khế ước trọn đời, làm thông phòng, làm thiếp, chẳng phải là đường ra tốt nhất hay sao? Vì sao tôi lại không vui?”.