Phương thị tín nhiệm thím Nhâm như thế, chẳng những không tin Lâm Y, ngược lại hoài nghi nàng, cái này nàng làm sao dám nói tiếp, vội vã thề thốt trung thành, lại nói. “Cháu tuổi nhỏ dốt nát, miệng ẩu, Nhị phu nhân đừng để bụng, trước mặt thím Nhâm cũng che giấu cho cháu”.
Phương thị dựa vào trường kỷ bâng quơ “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, vào thu trời hơi se lạnh, Lâm Y đắp cho bà ta một cái chăn mỏng, ra ngoài đóng cửa lại.
Ngày hôm sau ăn sáng, Trương lão thái gia theo thường lệ muốn Trương Lương đi cùng ông lão lên núi thả trâu, Trương Lương xưng là ở nhà lo học, không đi. Ông ta tham gia khoa cử ba lần, không lần nào là không thi rớt, Trương lão thái gia mừng rỡ con út còn đủ dũng khí tiếp tục, cổ vũ ông ta vài câu, xách roi trâu và lương khô, tiễn hai cháu trai một đoạn rồi tự mình lên núi.
Trương lão thái gia vừa đi, Trương Lương liền sai Phương thị. “Hôm nay là sinh nhật Ngân Tỷ, giữa trưa nói thím Dương nấu thêm vài món, bày thêm bình rượu, chúng ta náo nhiệt một trận”.
Phương thị nghe vậy sa sầm nét mặt. “Chỉ là cái thiếp, sinh nhật sinh nhẽo cái gì, đừng quá cất nhắc nó”.
Trương Lương ngạc nhiên nói. “Không phải bà nói hôm nay là sinh nhật Ngân Tỷ, còn chuẩn bị quà sao?”.
Phương thị càng ngạc nhiên hơn ông ta, hỏi ngược lại. “Tôi nói như vậy lúc nào?”.
Hai người còn đang nói qua nói lại, một bà đã đi từ đường nhỏ vào, tóc búi cao, mặc áo khoác ngoài tay ngắn, váy dài, đứng ngoài sân cao giọng gọi. “Xin hỏi nơi này có phải nhà Phương phu nhân không?”.
Thím Nhâm liếc Ngân Tỷ một cái, bước nhanh ra ngoài. “Đúng là nơi này, mau mau đi vào”.
Phương thị đang nghi hoặc ai đến, thím Nhâm đã dẫn bà kia đến trước mặt bà ta, bẩm. “Nhị phu nhân, tôi theo lời Nhị phu nhân dặn, tìm được người môi giới rồi. Bà ấy làm nghề này đã hơn mười năm, rất nổi tiếng ở phố núi Mi Châu”.
Phương thị kinh ngạc nói. “Ta chỉ nói bà đi hỏi thăm, bà dẫn người về làm chi?”.
Thím Nhâm giả bộ không hiểu. “Nhị phu nhân không phải bảo tôi đi tìm người tới sao, làm thế nào tôi nghe nhầm được?”.
Ngân Tỷ vẫn im lặng, bây giờ lại đột nhiên ôm lấy cánh tay Trương Lương, vẻ mặt kinh hoàng chấn động, hoảng hốt nói. “Lão gia, phu nhân tự nhiên gọi người môi giới tới làm chi, chẳng lẽ muốn bán em?”.
Hiển nhiên Trương Lương lập tức thay đổi sắc mặt, Phương thị vội xoa. “Lão gia suy nghĩ nhiều, chỉ là tôi muốn mua cái nha hoàn mới tìm người môi giới tới”.
Trương Lương hoãn hoãn nét mặt, hỏi bà kia. “Phu nhân nói có đúng không?”.
Người môi giới nhìn Phương thị, ấp úng, Trương Lương ép hỏi vài câu, bà ta mới lí nhí. “Phương phu nhân nói trong nhà có cái thiếp cần bán đi…”.
Trương Lương giận dữ, mặc kệ người hầu người ngoài đứng đầy ra đó, rống Phương thị. “Quả nhiên to gan, bà hoàn toàn không để phu quân vào mắt nữa rồi”.
Phương thị hết đường chối cãi, đành ỷ vào thân phận vợ cả, cãi lại. “Tôi chẳng qua là bán cái thiếp, mọi sự tôi đều có chủ ý”.
Cả hai cãi nhau rùm beng, túi bụi, thím Nhâm thừa dịp loạn, nháy mắt với bà môi giới, bà kia liền lén lút trốn đi. Lâm Y nhìn hết một màn, thầm than, đúng thật do thím Nhâm phá rối, chỉ tiếc Phương thị độc quyền lộng hành, không chịu tin nàng. Nàng đang nghĩ ngợi, Ngân Tỷ đột nhiên đi đến trước mặt nàng, giọng nói cực thấp thì thào. “Lâm Tam nương không ngờ mời người môi giới đến là ý của tôi phải không, tôi chẳng qua tương kế tựu kế, tự bảo vệ mình thôi”.
Lâm Y cả kinh, tinh tế phân tích tình cảnh mới vừa rồi, sau lưng chảy mồ hôi lạnh – nàng và Ngân Tỷ “giao dịch” ở ngoài sáng, Phương thị ở trong tối, nếu Phương thị thành công bí mật bán Ngân Tỷ đi, đừng nói người đầu tiên Trương Lương nghi ngờ là nàng, chỉ sợ cả Ngân Tỷ cũng nghĩ nàng bán cô ta.
Kế sách quả thâm độc! Chỉ sợ Ngân Tỷ đã hận nàng rồi, nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe Phương thị gọi. “Thím Nhâm, Lâm Tam nương, vào phòng ta!”.
Thì ra Phương thị và Trương Lương đã cãi nhau xong rồi, cũng không biết ai thắng, Lâm Y thật cẩn thận đi qua đống hỗn độn, cùng với thím Nhâm vào phòng Phương thị.
Phương thị vẫn còn trong cơn giận chưa tiêu, thở phì phì ngồi cạnh bàn, hất vỡ một chén trà, Lâm Y vội nhặt bỏ sang bên, khuyên nhủ. “Nhị phu nhân bớt giận”.
Phương thị nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, nghiến răng nghiến lợi. “Bớt giận? Bảo ta làm sao bớt giận? Cái con nhỏ chết bầm chân ngoài dài hơn chân trong kia, dám giúp đỡ người ngoài đến hãm hại ta!”.
Lâm Y kinh hãi, nhưng cũng ngạc nhiên. “Cháu một lòng hướng về Nhị phu nhân, giúp đỡ người ngoài lúc nào ạ?”.
Thím Nhâm mở miệng bôi đen. “Giúp hay không giúp trong lòng rõ ràng, mấy ngày trước tôi thấy Ngân di nương đi phòng cô uống trà”.
Lâm Y cả giận. “Bà đi phòng Ngân di nương còn nhiều hơn Ngân di nương đi phòng tôi!”.
Thím Nhâm hoảng. “Tôi là nha hoàn hồi môn của Nhị phu nhân, phải giúp Nhị phu nhân giám sát cô ta, đương nhiên đi nhiều!”.
Phương thị sắc mặt trầm trọng, nhìn nhìn Lâm Y, lại nhìn nhìn thím Nhâm, thầm nghĩ, giấy bán mình của thím Nhâm còn trong tay mình, có cho vàng bà ta cũng không dám làm trái ý mình, hẳn là con chó mắt trắng vô ơn Lâm Y làm. Bà ta siết chén trà men xanh trong tay, xoảng nện xuống bàn, liếc mắt nhìn Lâm Y. “Ngân Tỷ đã đi phòng cô, tất có hành động…”.
Thím Nhâm biết Phương thị tin bà ta, trong lòng vui vẻ, vội vàng tát nước theo mưa. “Nói không chừng tiền của Ngân di nương đã ở trong tay cô rồi”. Bà ta muốn tội danh của Lâm Y nghe càng đáng tin, Phương thị chính là muốn nghe câu này, lập tức đứng lên đi lục lọi phòng Lâm Y.
Nàng không nhận tiền, Lâm Y đương nhiên không sợ bà ta lục, nhưng tiền nàng bán nút thắt giấu dưới giường nếu bị phát hiện cũng không biết nói sao, vì thế vội vàng phân bua. “Ngân di nương vào phòng cháu là để cầu xin cháu mua cô ta, chuyện này Nhị phu nhân cũng biết cơ mà?”.
Phương thi đinh ninh nàng là kẻ mách lẻo, làm sao nghe nàng, cố ý dẫn thím Nhâm chạy vào phòng nàng. Phòng của Lâm Y từ lúc Trương Bát nương xuất giá, dụng cụ đã bị dời đi vài thứ, hiện giờ chỉ còn giường ngủ, một cái bàn và một ngăn tủ, trống huơ trống hoác tìm thật sự dễ dàng, thím Nhâm mới nhấc hai ba thứ đã tha dưới giường ra một bình đồng và một hộp gỗ. Bà ta mở nắp hộp tìm tòi, thấy chỉ toàn nút thắt liền ném qua một bên, mang bình đồng đến hiến vật quý cho Phương thị, nói. “Nhị phu nhân, nặng trịch luôn, chắc chắn có không ít tiền”.
Lâm Y tức điên. “Ba trăm lẻ hai văn tiền, quả thật không hề ít”.
Thím Nhâm dốc bình, đếm cẩn thận, quả thật ba trăm lẻ hai văn, không hơn không kém một đồng. Phương thị thấy chỉ có bao nhiêu đó, hiểu được đã oan uổng Lâm Y, nhưng không chịu thừa nhận, nghĩ nghĩ, nói. “Tiền này ở đâu ra?”.