Lời ấm lòng người, Lí Thư ngừng khóc, khóe miệng nhoẻn lên, nói. “Hai người thật là huynh đệ tình thâm”.
Trương Bá Lâm kéo cô đi, nói. “Trọng Vi nếu sống không tốt, ta làm Đại ca, làm sao có thể an tâm đi nhậm chức. Nàng là Đại tẩu, cũng nên nghĩ cho nó một chút”.
Nếu Trương Bá Lâm buộc Lí Thư, có lẽ cô sẽ dỗi, không thèm để ý tới, nhưng đả động chân tình như thế này, cô không thể cự tuyệt, lúc này trải giấy đặt bút, viết thư cho Lí phu nhân, nói bà khuyên Lí Giản Phu buông tha cho Trương Trọng Vi. Lí Thư oán trách, Trương Bá Lâm chắp tay nói. “Đợi sự thành rồi, ta lại nhận lỗi với nhạc mẫu”.
Lí Thư không lay chuyển được quan nhân, đành phải viết dối một phen, rỏ lên giấy mấy giọt nước trà, mới sai gia đinh đi đưa.
Lí phu nhân nhận được thư, đầu tiên là lưu ý trên giấy nhiều chấm loang lổ, nghĩ rằng Lí Thư vừa rơi lệ vừa viết, bà hoảng lên, bức bách Lí Giản Phu nhanh viết hồi âm, nói. “Thư nhi có bầu, làm sao chịu nổi tra tấn như thế, lão gia nhanh rút đơn kiện đi”.
Lí Giản Phu sớm nhận được thư Trương Bá Lâm gửi, nghĩ chàng rể chỉ hù mình mà thôi, căn bản không thèm để ý tới, lúc này nghe Lí phu nhân kể lại trong thư Lí Thư viết, cả kinh nói. “Trương Bá Lâm thật to gan, nó dám bỏ con gái ta?”.
Lí phu nhân biết chỗ yếu của Lí Giản Phu, không hề đề cập Lí Thư chịu khổ sở, chỉ nói. “Thư nhi là trưởng nữ của chúng ta, nếu bị chồng ruồng rẫy về nhà, xem mặt ông còn giấu được chỗ nào?”.
Lí Giản Phu vừa tức vừa vội, mắng to. “Rể rốt cuộc không bằng con trai ruột, đối đãi thế nào nó cũng không thân, ta vừa mưu được chức quan tốt cho nó, nó vẫn không biết thỏa mãn”.
Lí phu nhân thúc giục ông ta viết thư, nhét bút vào tay ông ta, nói. “Chuyện quan trường các ông tôi mặc kệ, nhưng con gái là tôi sinh ra, tôi không thể không quản”.
Lí Giản Phu bị phu nhân bắt lấy tay, đành phải ngồi xuống viết thư, cho người cưỡi ngựa mau chóng đưa đi.
Bên kia Trương Đống nhận được thư, mở ra xem, Lí Giản Phu yêu cầu Trương Trọng Vi và ông ta mỗi người lùi một bước, chỉ cần Trương Trọng Vi bảo trì vị trí trung lập trong triều, ông ta sẽ cho Hồng viên ngoại rút đơn kiện. Trương Đống như trút được gánh nặng, đưa thư cho Trương Trọng Vi đọc, nói. “Việc vui, chúng ta đi uống một li”.
Trương Trọng Vi lòng tràn đầy cảm kích Trương Bá Lâm, nói. “Ngày mai con sẽ cùng phụ thân uống rượu sau, con đi nói lời cảm tạ ca ca trước”.
Trương Đống giận. “Nó đi nhậm chức rồi, anh đến đâu cảm tạ?”.
Trương Trọng Vi nói. “Huyện Tường Phù gần Đông Kinh, con đến đó chưa mất nửa canh giờ”.
Trương Đống cảm thấy Trương Trọng Vi đặt Trương Bá Lâm lên trước mình, rất mất hứng, mặt lạnh căm căm, nhất định không gật đầu. Dương thị chẳng hề khách khí, nói. “Đại lang là vì Nhị lang mới giúp ông một phen, đáng lý ông cũng phải đi nói câu cảm tạ, hiện giờ Nhị lang muốn đi, ông không cảm kích thì thôi, cớ gì ngăn đón?”.
Trương Đống cứng họng, không phản bác được, Trương Trọng Vi thấy ông ta xấu hổ, vội giảng hòa. “Phụ thân là trưởng bối, làm gì có chuyện trưởng bối cảm tạ tiểu bối, con đi là được”.
Trương Đống không thể ngăn nữa, đành phải cho chàng đi, lại sợ thái độ của mình vừa rồi bị Trương Bá Lâm biết, giả vờ giả vịt nói. “Nhị lang sang đó, thay ta nói câu cảm ơn Đại lang”.
Trương Trọng Vi vâng lời, về phòng mình, nói tin tốt Lí Giản Phu rút đơn kiện cho Lâm Y, Lâm Y kinh hỉ nói. “Đại ca bản lãnh thật, mạnh hơn phụ thân gấp trăm lần”.
Trương Trọng Vi nói. “Ta định đến huyện Tường Phù trực tiếp nói lời cảm tạ Đại ca”.
Lâm Y ủng hộ. “Nên như thế, khi nào chàng đi?”.
Trương Trọng Vi nói. “Huyện Tường Phù thực sự gần, ta tức khắc xuất phát, buổi tối sẽ về”.
Lâm Y gật đầu, xoay người mở hộp tiền, lấy ra mấy trăm văn, bỏ vào túi, đưa cho chàng. “Đã đi cảm tạ, chàng mua ít quà đi, tới nơi đó, lại mời Đại ca đi uống chén rượu”.
Trương Trọng Vi khen nàng nghĩ chu đáo, nhận tiền, quay đầu liền đi, Lâm Y đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vã ngăn lại chàng. “Chuyện này nhất định không phải công lao của một mình Đại ca, Lí thái thú là xem ở mặt mũi Đại tẩu, chúng ta đi mua quà cái đã, chờ cảm ơn Đại tẩu xong, hỏi xem Đại tẩu có gì cần tiện thể gửi không, rồi chàng lại đi huyện Tường Phù cũng không muộn”.
Trương Trọng Vi liên tục nói có lý, cùng nàng ra phố mua quà, vải vóc lụa là bọn họ mua không nổi, liền mua mấy bộ quần áo trẻ con, lại chiếu theo Trương Bá Lâm ưa thích, mua thêm vài thứ cho đủ lễ, rồi đồng loạt về nhà, Trương Trọng Vi ngồi trong phòng chờ tin tức, Lâm Y đi gặp Lí Thư.
Tới phòng Lí Thư, Lí Thư đứng dậy đón chào, Lâm Y vội vàng ấn cô ngồi xuống, nói. “Đại tẩu thân mình nặng nề, không cần đa lễ”.
Lí Thư áy náy. “Vì cha ta, chậm trễ Nhị lang nhậm chức, thật là băn khoăn”.
Lâm Y cười. “Chuyện của cánh đàn ông, em không hiểu, chỉ hiểu được Đại lão gia nhà chúng em có thể cởi án quan là công lao của Đại tẩu”. Nàng đưa quần áo trẻ con ra, nói. “Em thấy vải này coi như mềm mại, mua cho cháu trai hai món, Đại tẩu tạm dùng vậy”.
Lí Thư vuốt bụng, cười. “Em dâu nghĩ thật chu đáo, cháu còn chưa ra đời đã chuẩn bị đồ lót rồi”.
Thím Chân đứng bên cạnh nói. “Những thứ này đương nhiên phải chuẩn bị trước, Nhị thiếu phu nhân cẩn thận”.
Lí Thư cảm ơn Lâm Y, sai tiểu nha hoàn nhận lấy quần áo đem xuống. Lâm Y hỏi. “Trọng Vi định đi huyện Tường Phù, Đại tẩu có gì cần gửi cho Đại ca không?”.
Lí Thư cười, lắc đầu. “Cách gần như vậy, gia đinh một ngày chạy đi chạy về mấy lần, đã sớm truyền đạt hết”.
Lâm Y nghe thế, liền muốn đứng dậy đi báo cho Trương Trọng Vi, Lí Thư lại nói. “Để tiểu nha hoàn đi, em dâu ngồi cùng ta một lát”.
Chị dâu đã lên tiếng, Lâm Y đương nhiên phải ở lại, nàng ngồi xuống, vừa dùng trà vừa hỏi. “Nếu huyện Tường Phù gần như vậy, Đại tẩu ngồi kiệu một chút là tới, sao không đi cùng Đại ca?”.
Lí Thư nói. “Phòng ở bên kia còn chưa tìm thấy, bởi vậy chậm rãi đã, hơn nữa cho dù qua đó cũng là tất cả mọi người cùng đi, có khác gì ở đây đâu?”.
Hai thông phòng Cẩm Thư và Thanh Liên đã theo Trương Bá Lâm đi trước, Lí Thư nói “mọi người” xác định là chỉ Trương Lương và Phương thị. Trong phòng không có người ngoài, Lâm Y liền cười nói. “Đại tẩu nghĩ muốn ở riêng, sợ là không được, thúc thúc và thím bây giờ chỉ có độc một đứa con trai, nếu Đại tẩu đi huyện Tường Phù, bọn họ nhất định phải theo”.
Lí Thư nói. “Chứ còn gì nữa, ta làm gì tốt số như em dâu, chiếu theo quy củ chốn quan trường của bọn họ, hai cha con không thể cùng một cấp bậc quan lại, nhất định chỉ có vợ chồng son hai người sống, sướng quá rồi”.
Lâm Y lần đầu nghe về quy củ này, không khỏi vừa mừng vừa sợ, nhưng không dám để lộ cảm xúc quá nhiều, miễn cho Lí Thư không vui. Lí Thư thở dài. “Ta vốn định mời em dâu giúp ta nghĩ chủ ý, không ngờ em dâu cũng nói chẳng có cách nào”.
Lâm Y thầm nghĩ, nếu thực sự không muốn ở cùng cha mẹ chồng, lúc trước không nên dẫn cả Trương Lương và Phương thị vào thành, hiện giờ lo nghĩ vấn đề này, đã muộn. Nàng thấy Lí Thư rầu rĩ không vui, không thể nói ra những câu đả kích cô, liền nghĩ ra một biện pháp. “Đại tẩu có từng nghĩ tới tìm việc gì đó cho thúc thúc và thím làm chưa?”.
Lí Thư tò mò hỏi. “Bọn họ có thể làm gì bây giờ?”.
Lâm Y vừa nghĩ vừa nói. “Thúc thúc là người đọc sách, mở cho thúc thúc thư quán dạy học, về phần thím, mua mấy miếng đất ngoại thành cho thím, hoặc mở cửa hàng trong thành, tùy ý thím thích làm gì cũng được”.
Lí Thư còn đang suy tư, thím Chân trước vỗ tay cười hớn hở. “Nhị thiếu phu nhân quả nhiên đầu óc nhanh nhạy, bọn họ đều có việc cần làm, đương nhiên không còn thời gian tới phiền Đại thiếu phu nhân”.
Lí Thư cũng nghĩ thông, cười khen. “Chủ ý cực kỳ hay, chẳng những cho bọn họ có việc làm, nói không chừng còn có thể kiếm được chút ít, không cần của hồi môn của ta nuôi sống nữa”. Tâm tình cô tốt lên, không để ý Lâm Y ngăn đón, cố ý đứng dậy cảm tạ nàng, lại bảo thím Chân lấy khúc vải tốt nhất, cho Lâm Y làm váy áo.
Lâm Y từ chối không được, đành phải nhận, vui đùa. “Em đến tặng quà cảm ơn Đại tẩu, ngược lại được món hời”.
Lí Thư cười. “Nói gì vậy, ta đây cũng là quà cảm ơn, nếu em dâu ngại không đủ trang trọng, ta tự mình đến nhà”.
Lâm Y liên tục nói không dám, cười đứng dậy cáo từ. Lí Thư được cách hay, bắt đầu lo lắng về hai thông phòng cùng theo đến huyện Tường Phù, vội vàng thúc giục thím Chân cũng đi tới đó xem phòng ở, lại sai các tiểu nha hoàn thu dọn hành lý.
Lâm Y về đến nhà, chưa nghỉ ngơi bao lâu, Trương Trọng Vi đã trở lại, bảo rằng Trương Bá Lâm vừa nhậm chức, sự vụ bận rộn, căn bản không rảnh đi uống rượu với chàng, bởi vậy chàng để quà cáp lại, ngồi một chút liền quay về.
Lâm Y nói. “Dù sao gần như vậy, ngày khác đi cũng được. Hiện giờ án quan của phụ thân đã xong, chàng nên bàn bạc với phụ thân về công vụ mới là việc chính đáng”.
Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, uống mấy ngụm nước, đi sang cách vách, hỏi Trương Đống. “Phụ thân, ngày mai chúng ta đến Thẩm quan Đông viện một chuyến?”.
Trương Đống cầm một chén trà nhỏ, chậm rì rì thưởng thức, nói. “Chiếu theo ý Lí thái thú, là muốn con giữ thế trung lập”.
Trương Trọng Vi gật đầu. “Đúng vậy, con đương nhiên tuân thủ, miễn cho phụ thân lại vướng mắc án quan”.
Sắc mặt Trương Đống dần dần trầm xuống. “Nếu phe phái nào cũng không ngả theo, cũng chỉ có chức biên tu Hàn Lâm viện là thích hợp”.
Biên tu Hàn Lâm viện, chỉ có ba người đỗ đầu mới có tư cách làm, là chức vụ cực kì vinh quang, nhưng Trương Trọng Vi nghe Trương Bá Lâm nói rồi, chức vụ này hữu danh vô thực, chỉ ghi chép và làm một ít việc thanh nhàn, còn không bằng đến thị trấn làm tri huyện.
Trương Trọng Vi rất không vừa ý đề nghị của Trương Đống, nhưng không dám biểu lộ, liền lấy cớ. “Đông Kinh đắt đỏ, bổng lộc biên tu Hàn Lâm viện không dưỡng gia nổi”.
Trương Đống giận nói. “Anh mới làm quan, không có kinh nghiệm, làm quan to chức lớn gì được?”.
Trương Trọng Vi nói. “Con không dám muốn địa vị cao, chỉ mong mưu được chức quan thực quyền, Lí thái thú mặc dù yêu cầu con bảo trì trung lập, cũng chưa hề nói con không thể đến địa phương làm quan”.
Trương Đống thấy chàng không nghe lời, nén giận, thầm nghĩ con thừa tự rốt cuộc không thể tin cậy bằng con ruột, chưa có chức vụ gì mà đã bắt đầu thoát khỏi sự quản giáo của mình, nếu ngày khác làm quan cao hơn mình, chẳng phải nó sẽ càng kiêu ngạo?
Ông ta nghĩ như thế, nảy sinh tâm tư áp Trương Trọng Vi một đầu, nói quyết tuyệt. “Nếu anh bất mãn ta an bài cho anh, chắc là vin vào cành cao khác rồi, vậy còn gọi ta là phụ thân làm chi, không bằng đến bái người khác làm cha đi”.