Trương Trọng Vi không mấy hiểu biết việc đặt tên, tùy tiện đáp. “Ca ca nói tốt, nhất định là tốt”.
Trương Bá Lâm nghe chàng cũng nói tốt, liền nói với nha hoàn kia. “Từ nay về sau, ngươi tên là Như Ngọc”.
Như Ngọc được tên mới nói dạ thật ngọt, bưng ấm trà trên bàn lắc lắc, nói. “Đã hết, em xuống bếp nấu nước pha trà cho hai vị thiếu gia”.
Trương Bá Lâm thấy cô nàng thông minh lại hiểu chuyện, mừng rỡ, ánh mắt dán theo cô ra cửa, thẳng đến khi bóng dáng đã biến mất mới thu trở về, lôi kéo Trương Trọng Vi hỏi. “Nha hoàn của cậu, nghĩ ra tên chưa?”.
Trương Trọng Vi tỉnh tỉnh mê mê, nói. “Để em đi hỏi Tam nương một chút”.
Trương Bá Lâm đánh vào lồng ngực chàng một cái, nói. “Việc nhỏ như vậy cậu còn muốn đi hỏi Lâm Tam nương, đúng là chán ngán”.
Trương Trọng Vi không quen tranh cãi với huynh trưởng, chỉ nói. “Em chưa hiểu lắm, chờ về phòng ngẫm lại”. Chàng gạt Trương Bá Lâm ra, dẫn nha hoàn của mình về phòng, suy nghĩ nhất thời vẫn không hiểu vì sao Trương Lương vô duyên vô cớ đưa cho chàng một nha hoàn, đi lật mấy quyển sách, các thánh nhân cũng chẳng cho đáp án. Chàng hoang mang ngồi trước cửa sổ, ánh mắt nhìn hướng phòng ngủ Lâm Y, hỏi nha hoàn kia. “Ngươi biết làm cái gì?”.
Nha hoàn kia cá chết không sợ đao thớt, đáp lạc đề. “Chạy theo người môi giới cả đêm, buồn ngủ muốn chết, có thể cho nô tỳ ngủ một giấc lại trả lời được không?”.
Trương Trọng Vi hoảng sợ, rụt về sau. “Ngươi cái nha đầu không biết quy củ, nơi này không có giường cho ngươi ngủ”.
Cô ta quay đầu nhìn xung quanh, mép tường có giường bỏ trống, liền chỉ ngón tay vào đó, nói. “Ở kia không phải có sao, Nhị thiếu gia chớ keo kiệt”.
Nếu đổi lại là Trương Bá Lâm, nghe xong câu này ắt hẳn vui mừng, nhưng Trương Trọng Vi mất hứng, trách mắng. “Ngươi làm nha hoàn cũng dám cả gan làm loạn, ta hỏi gì ngươi đáp đó, rốt cuộc ngươi biết làm cái gì, nếu không biết làm gì cả, ta trả ngươi lại cho cha ngay lập tức”.
Một người là thiếu niên hào hoa phong nhã, một kẻ là lão già rệu rạo gần phân nửa trăm tuổi, nha đầu kia nghĩ qua liền lựa chọn, liên tục xua tay. “Đừng, thiếu gia đừng đuổi nô tỳ về, nô tỳ bản lãnh cao, thiếu gia nói ra được, nô tỳ liền làm được”.
Trương Trọng Vi thầm nghĩ, cuối cùng đứng đắn hỏi tiếp. “Gấp chăn trải giường, có biết không?”.
Nha đầu vội gật.
Trương Trọng Vi hơi vừa lòng, hỏi. “Biết làm ruộng không?”.
Nha đầu rõ ràng sửng sốt, do dự đáp. “Không biết… Nô tỳ sẽ học…”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Có chí cầu tiến, rất tốt”. Chàng lại nhìn ra ngoài, cửa sổ phòng Lâm Y mở, nói vậy nàng đã về nhà, đưa nha hoàn này cho nàng, giúp nàng làm ruộng, thật là đỡ mệt nhọc nhiều lắm. Chàng cười ha ha đứng lên, dẫn nha hoàn kia đi nhà kề, dặn dò. “Ta tặng ngươi đi hầu hạ Lâm Tam nương, ngươi phải nghe lời, nếu không sẽ ăn đánh”.
Nha đầu kia hình như rất buồn ngủ, vừa ngáp vừa gật đầu, cũng không biết có nghe vào hay không.
Lâm Y ngồi trong phòng, thấy bọn họ lại đây, vội đứng dậy mở cửa, hỏi. “Đây là làm sao?”.
Trương Trọng Vi đẩy nha đầu đó về phía trước, cười. “Cha tặng tôi một nha hoàn, nói là gấp chăn trải giường cho tôi, tôi có thím Dương hầu hạ, cần gì đến nha hoàn, bởi vậy tặng cho em sai sử”.
Chàng không hiểu ý “gấp chăn trải giường” là gì nhưng Lâm Y hiểu, thấy bộ dạng chàng ngốc mà không biết mình ngốc, bản thân lại đỏ mặt, giận nói. “Ta không cần”.
Trương Trọng Vi sợ nhất bị nàng cự tuyệt, vội la lên. “Vì sao không cần, em đang cần người giúp đỡ, tôi vừa hỏi qua, tuy nha hoàn này không biết làm ruộng nhưng chịu học, em cứ dạy dỗ, sai bảo nó làm chút việc nặng nhọc, chẳng phải bản thân sẽ thoải mái chút hay sao?”.
Lâm Y nhìn chàng lúc lâu không nói, Trương Lương tặng cho chàng nha hoàn thông phòng, bị chàng sai đi làm việc nặng nhọc, đây là cố ý bày tỏ chân thành hay thật sự không hiểu nha hoàn kia để làm gì? Nàng nhớ Trương Lương mua bốn nha hoàn, hỏi. “Ca ca của anh cũng được cho một người phải không?”.
Trương Trọng Vi gật đầu, nói. “Ừ, đã đặt tên là Như Ngọc, nha hoàn này tôi chưa đặt tên, để lại cho em”.
Lâm Y thầm mắng một tiếng “Đứa ngốc”, nói. “Em còn chưa nuôi nổi thân mình, nào có đồ ăn nuôi nha hoàn, anh mau dẫn vè đi, nếu không biết công dụng, đi hỏi ca ca anh”.
Trương Trọng Vi một mảnh hảo tâm bị cự tuyệt, vẻ mặt uể oải, lại không cam lòng rời đi, đứng ở cửa lần lữa mãi không bước, nói. “Em cứ phải chạy vào thành mãi, mệt thật sự, bên người có nha hoàn, sai nó bôn ba thay em, không tốt ư?”.
Lâm Y nghe xong, cũng có động lòng đôi chút, ngoài đồng sản xuất càng lúc càng nhiều, công việc cũng càng lúc càng bận rộn, thật cần một người đưa tin, nhưng người môi giới còn ở thôn Đông, tự đi mua một cái là được, tội gì phải dùng của Trương Trọng Vi? Nàng kiên quyết lắc đầu. “Đa tạ anh hiến kế, em đi thôn Đông tìm người môi giới mua một nha hoàn sai sử”.
Trương Trọng Vi bất mãn, than thở. “Có sẵn một đứa, việc gì phải tốn tiền”.
Một người nhất quyết muốn đưa, một người kiên quyết không nhận, Dương thị đứng ở cửa nhĩ phòng nhìn đã lâu, nói với Điền thị đang hầu hạ phía sau. “Ta thấy Lâm Tam nương ngày thường khôn khéo thật, lúc này cớ gì hồ đồ, khó được Trương Trọng Vi có tâm, vì sao cô ấy không nhận”.
Điền thị nhớ đến Trương Tam lang, lúc trước cũng có thông phòng, nhân tiện nói. “Nhà giàu người ta, trước khi cưới vợ có cái nha hoàn hầu hạ cũng bình thường”.
Dương thị liếc Điền thị một cái, vẻ mặt không vui. Lưu Hà giỏi nhìn nét mặt, vội chen. “Nô tỳ thất Nhị phu nhân làm việc chẳng giống người thường chút nào, không động tay động chân liền tặng thông phòng cho con trai, lỡ đâu thứ tử sinh ra trước đích tử, mới thật nhục nhã”.
Dương thị mỉm cười, khẽ gật đầu, khen. “Cũng là ngươi hiểu được”.
Lưu Hà được tán dương, cười nói. “Nô tỳ đi khuyên Lâm Tam nương, nói cô ấy nhận tấm lòng của Nhị thiếu gia?”.
Điền thị sáp vô. “Chỉ sợ Nhị phu nhân lại nổi giận”.
“Có lý”. Dương thị cũng khen Điền thị một câu, xoay người về phòng sai Lưu Hà mời Lâm Y đến, khuyên nàng tính toán cho tương lai, nhận lấy nha hoàn Trương Trọng Vi tặng.
Lâm Y âm thầm kinh ngạc, Dương thị trước nay là người không thích xen vào việc người khác, hôm nay có tâm tính toán thay nàng, là hà cớ gì?
Dương thị thấy nàng không lên tiếng, nói tiếp. “Là sợ Nhị phu nhân giở trò ngang ngược? Ta bỏ tiền ra mua nha đầu đó rồi tặng cho cô, được chứ?”.
Lâm Y đã có tính toán khác cho hôn sự của mình, dịu dàng từ chối. “Nhị thiếu gia không phải người như vậy, không cần thiết phải làm thế”.
Dương thị kêu một tiếng “Hồ đồ”, vội ngăn. “Đàn ông là con mèo, có mèo nào chê mỡ dâng tận miệng, thừa dịp Nhị thiếu gia vẫn tinh khiết trong sạch, mau thu phục, nếu không tương lai cô sẽ hối hận cho xem”.
Lâm Y nghe được câu khuyên bảo thật tâm, cảm thấy vô cùng cảm động, nếu không phải nàng chẳng còn lòng dạ nào gả vào nhà họ Trương, nàng nhất định sẽ đến xin Dương thị cho lời khuyên dạy bảo. Nàng biết được quan tâm, trên mặt khó tránh khỏi lộ vẻ cảm kích, Dương thị xem thấy, còn tưởng nàng bị mình khuyên đổ, vui mừng cười, nháy mắt truyền ý cho Lưu Hà.