Lâm Y thật sự không đoán được Lí Thư sẽ lên tiếng giúp nàng, nhưng nói theo cách khác là đang làm tổn hại lợi ích của chính Lí Thư, vì thế vừa mừng vừa sợ, vừa là cảm kích, vội nói. “Chúng em không cần, nhường cho Đại tẩu vậy”.
Lí Thư rõ ràng giúp nàng, nhưng bề ngoài vẫn phải diễn đủ, mỉm cười tạ ơn nàng mới quay đầu nói với Cẩm Thư và Thanh Liên. “Nếu Nhị thiếu phu nhân chấp nhận thì hai ngươi đi gian phòng đó mà ngủ”.
Cẩm Thư và Thanh Liên chưa từng nghĩ tới sẽ có thể ở trên thuyền, mà lại là thuyền Trương Bá Lâm cùng ở, đích xác là cực kì mừng rỡ, chờ tạ ơn xong liền vội vội vàng vàng chạy xuống đuôi thuyền, gọi người thả dây thừng kéo hành lý ở thuyền phía sau lên.
Phương thị thấy Lí Thư phá hư chuyện của mình, tức giận nói. “Thêm một gian phòng chẳng phải sẽ trả thêm một phần tiền?”.
Bà ta tức Lí Thư, nhưng Trương Lương lại cho rằng Lí Thư hiền lành, bác bỏ. “Một gian phòng thì tốn bao nhiêu, con dâu rộng lượng, đón cả hai nha hoàn thông phòng của Bá Lâm lên chung, có gì không ổn?”.
Trương Bá Lâm cũng cảm thấy Lí Thư trí tuệ thấu hiểu lòng người, ánh mắt nhìn về phía Phương thị chứa chút ít bất mãn. Một già một trẻ đều che chở Lí Thư, Phương thị càng thêm căm tức, đoạt lấy Trương Tuấn Minh ôm đi, bảo rằng gió thổi đau đầu, vào phòng nghỉ. Trương Tuấn Minh lần đầu thấy sông nước, đang vui vẻ đột nhiên bị ôm vào phòng, rất là bất mãn, oa oa khóc lớn, dẫn tới tất cả mọi người đều cau mày, Trương Lương vội nói với Trương Bá Lâm. “Còn không chạy nhanh vào ôm Tuấn Minh ra, đừng nuông chiều tính tình mẹ anh”.
Phương thị vẫn đang giận, Trương Bá Lâm không dám đi chọc vào tổ vò vẽ, gọi bà vú đi, bà vú nghe lệnh vào ôm Trương Tuấn Minh, không bao lâu sau, khoang thuyền oang oang toàn là tiếng Phương thị chửi bậy, tiếng bà vú giải thích, tiếng Trương Tuấn Minh gào khóc. Mọi người e rằng đều mất hết tâm tư ngắm cảnh, tự quay về khoang thuyền, đóng chặt cửa.
Lâm Y cúi người chào Lí Thư, thành khẩn nói lời cảm tạ. Lòng dạ phụ nữ nhau, cả hai đều hiểu, nhìn nhau cười, không nói ra miệng.
Lí Thư tiến vào khoang thuyền, đầu thuyền chỉ còn lại Lâm Y, Trương Trọng Vi và Thanh Miêu, Trương Trọng Vi vốn định đi khuyên nhủ Phương thị, thấy Trương Bá Lâm đã qua, liền ngừng bước, kéo Lâm Y, nói. “Nương tử, chúng ta cũng vào đi”.
Lâm Y nói. “Chàng vào trước đi, em sẽ vào sau”.
Trương Trọng Vi đoán nàng có việc muốn nói với Thanh Miêu, liền gật đầu, quay về khoang thuyền trước. Chàng vừa đi, Thanh Miêu liền sụp xuống quỳ gối trước mặt Lâm Y, ôm chân của nàng, nói năng lộn xộn. “Tam nương tử, Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ không muốn làm nha hoàn thông phòng, cầu xin chủ tử chấp thuận”.
Lâm Y trong lòng cao hứng, vội kéo cô đứng lên, hỏi. “Vì sao không muốn?”.
Thanh Miêu bắt đầu nhăn nhó, ngượng ngùng đáp. “Tính em nóng nảy, Nhị thiếu phu nhân còn không biết sao, làm nha hoàn thông phòng phải cúi đầu làm lẽ, em không học được”.
Lâm Y cười nói. “Giống như em, tương lai phải làm vợ cả mới đúng, chờ vào kinh xong, ta hỏi thăm xem có người nào thích hợp, chọn cho em…”.
Lúc nói về việc hôn nhân của người khác, không ai lớn mật bằng Thanh Miêu, đến phiên người khác nói về cô nàng thì cô nàng lại ngượng, chưa đợi Lâm Y nói xong đã che mặt chạy mất.
Lâm Y cười một lúc, không vội quay về khoang thuyền, trước quan sát các cửa khoang, nhớ kĩ nơi ở của mọi người, gian của Trương Đống và Dương thị là gần đầu thuyền nhất, cách vách là của Phương thị, cạnh nữa là của Trương Tuấn Minh và bà vú, phía bên sườn khác cũng ba gian, gần đầu thuyền là của Trương Bá Lâm và Lí Thư, ở giữa là của Trương Trọng Vi và Lâm Y, gian cuối cùng mới đưa cho Cẩm Thư và Thanh Liên.
Lâm Y nhìn nửa ngày, cảm thấy hai thông phòng của Trương Bá Lâm ở ngay sát gian mình thật là không ổn, liền về phòng nói cho Trương Trọng Vi. Trương Trọng Vi trả lời. “Chuyện nào có đáng gì, chúng ta đổi với hai người bọn họ”. Nói xong định đi tìm Trương Bá Lâm ngay, Lâm Y vội kéo chàng. “Đổi như vậy không thỏa đáng, ban nãy hẳn là Đại tẩu thấy gian ấy cách xa vợ chồng bọn họ mới giải vây thay em”.
Trương Trọng Vi khó được trở nên hồ đồ, ngạc nhiên nói. “Đại tẩu giải vây thay em khi nào?”.
Lâm Y không biết chàng khờ thật hay giả ngu, cười như không cười nhìn chàng, hỏi. “Vừa rồi Đại tẩu mà không lên tiếng, gian phòng kia liền để Thanh Miêu ở?”.
Trương Trọng Vi nói. “Thanh Miêu là nha hoàn của em, cho ở thì có làm sao? Em tiếc tiền thuê?”.
Lâm Y nỗ lực nén giận, giữ giọng mình bình thường nhất có thể, hỏi. “Chẳng lẽ chàng đã sớm coi Thanh Miêu như nha hoàn thông phòng, bởi vậy ban nãy không hé răng?”.
Trương Trọng Vi vội vàng lắc đầu, hô to oan uổng, thề thốt. “Ta còn chưa nói gì Đại tẩu đã giành trước”.
Lâm Y nhớ lại tỉ mỉ tình cảnh ban nãy, tạm chấp nhận được câu trả lời của chàng, nhưng vẫn không vừa lòng lắm, nhéo lỗ tai Trương Trọng Vi “dạy dỗ”. “Lần tới nếu thím lại yêu cầu như thế, chàng phải lớn tiếng bác bỏ ngay, nếu không chàng biết tay ta”.
Trương Trọng Vi liên tục gật đầu, rồi lại hỏi. “Nếu ta từ chối nhiều quá, bị người ta nghi ngờ là bất lực thì sao?”.
Cái này cũng không phải không có khả năng, Lâm Y sửng sốt, cẩn thận cân nhắc, Trương Trọng Vi nhân cơ hội cứu lỗ tai của mình khỏi tay nàng, sáp vào bên cạnh thì thầm. “Ta có cách”.
Lâm Y mừng rỡ, vội hỏi. “Chàng có diệu kế gì?”.
Trương Trọng Vi nói. “Chúng ta nhanh sinh một đứa, ôm ra ngoài cho người ta thấy, tự nhiên sẽ chẳng có ai nói gì”.
Lâm Y á khẩu, liền đánh chàng, Trương Trọng Vi bắt lấy tay nàng, tội nghiệp nói. “Cách này có gì không ổn?”.
Lâm Y không rút tay ra được, liền đổi thành chân tới đá, trả lời. “Cách thì không tồi, nhưng chàng càng lúc càng biến xấu”.
Trương Trọng Vi nắm tay nàng thì né không được chân, né chân lại không giữ được tay, sốt ruột quá chặn ngang ôm nàng bỏ lên giường, chuẩn bị “gây rối”.
Lâm Y sợ quá vội chống tay lên ngực phu quân, chỉ chỉ tấm ngăn, nói. “Trên thuyền không thể so với trong nhà, vách ngăn đều làm bằng gỗ, không có cách âm”.
Trương Trọng Vi nghe nàng nói xong cũng bắt đầu do dự, đi đến gõ nhẹ lên tấm ván, rất không cam lòng. “Rốt cuộc có cách âm hay không cách âm chúng ta không thí nghiệm được, chờ đến tối vậy”. Chàng biết việc không thành, tinh thần hơi kém phấn chấn, Lâm Y âm thầm ghét bỏ, tìm một quyển sách ném cho chàng tu thân dưỡng tính. Trương Trọng Vi lật lật vài tờ, đột nhiên nói. “Cuối cùng thì chúng ta có đổi khoang không?”.
Đổi thì đương nhiên phải đổi, nhưng đổi thế nào mới là khó. Lâm Y chống cằm khổ nghĩ, nếu đổi với các vị trưởng bối chắc hẳn chẳng ai muốn, đổi với Trương Tuấn Minh thật ra là ý kiến không tồi, nhưng Trương Trọng Vi ở cách vách Phương thị thì Dương thị sẽ phật lòng. Nàng nghĩ trái nghĩ phải đều không ổn, đang phiền não hết sức, Trương Trọng Vi nói. “Chúng ta đừng di chuyển, bảo Cẩm Thư và Thanh Liên đổi với Trương Tuấn Minh?”.
Mắt Lâm Y sáng lên, vỗ tay. “Em cứ châu đầu vào ngõ cụt, luôn nghĩ chúng ta dời đi, không nghĩ tới hai người kia cũng có thể dời đi vậy, cũng là chàng nhiều sáng kiến”.
Trương Trọng Vi được khen, dào dạt đắc ý, định gọi Thanh Miêu vào sai sang cách vách nói, Lâm Y vội ngăn lại. “Chàng là em của Đại ca, làm sao nói thông phòng của Đại ca chuyển nhà được, vẫn là để em đi nói với Đại tẩu”.
Nàng đứng dậy đi tìm Lí Thư, không ngờ Lí Thư cũng đang tìm nàng, hai người gặp nhau bên ngoài, cùng đến đầu thuyền ngắm cảnh.
Lí Thư hỏi trước. “Em dâu tìm ta có chuyện gì?”.
Lâm Y vốn định nói thông phòng của Đại ca ở sát vách Nhị đệ là không ổn, nhưng bận tâm Lí Thư xuất thân nhà quan lại, không muốn nghe huỵch toẹt ra như vậy, vì thế lấy cớ. “Tuấn Minh ở tận bên kia, e rằng Đại tẩu không tiện chăm sóc, không bằng bảo Cẩm Thư và Thanh Liên đổi khoang với thằng bé”.
Lí Thư nghĩ sơ đã hiểu ý nàng, đáp. “Như vậy rất tốt, là ta suy nghĩ không chu toàn”. Cô vừa dứt lời, thím Chân liền đi hướng khoang thuyền, hẳn là sai Cẩm Thư và Thanh Liên dời gian, Lâm Y âm thầm xuýt xoa Lí Thư dạy người hầu có cách, thấu hiểu chủ nhân như vậy, ngay cả một ánh mắt cũng không cần liếc đã biết phải làm việc thế nào.
Lí Thư xoay người nhìn sông nước, nhìn sóng xô, lại nhìn núi ở đàng xa, hỏi Lâm Y. “Không biết em dâu có thể giúp ta một việc được không?”.
Lâm Y đáp. “Đại tẩu cứ nói”.
Lí Thư nhìn một khoang thuyền, nói. “Sắp tới chúng ta sẽ ngừng ở bến Nhiếp Châu, ta muốn trong lúc đó về Nhã Châu thăm cha mẹ, lại sợ Đại lão gia và Đại phu nhân không muốn, em dâu có thể giúp ta nói một câu được không?”.
Lâm Y cười. “Ít nhiều là Lí thái thú chiếu cố Trọng Vi, Đại lão gia Đại phu nhân nhất định là đồng ý”.
Lí Thư thấy Lâm Y cười không giống giả bộ, quyết định hỏi ra vấn đề ẩn giấu đã lâu. “Nhị thiếu gia đã chấp nhận theo cha ta, vì sao không thu Thanh Liên?”.
Thì ra là Lí Giản Phu tặng nha hoàn, thật sự là thâm ý sâu sắc, Lâm Y vội giải thích. “Chắc là chàng một lòng lo cho khoa thi, vô tình với những thứ khác”.
Lí Thư tạm thời tin tưởng, liền mời Lâm Y cùng theo đến phòng gặp Dương thị. Dương thị nghe xong Lí Thư xin phép thật ra là đồng ý, chỉ có Trương Đống giống như không muốn lắm, Dương thị mới nhắc. “Chỉ chậm lại một chút thôi, không làm trễ nãi hành trình đâu”. Trương Đống nhớ tới ân tình Lí Giản Phu giúp Trương Trọng Vi đậu tiến sĩ, liền miễn cưỡng gật đầu. Lí Thư thấy bọn họ đều đồng ý, vui mừng cáo từ, chuẩn bị đi hỏi Trương Lương và Phương thị.
Dương thị chờ Lí Thư và Lâm Y đã đi, hỏi Trương Đống. “Từ khi nào mà lão gia trở nên keo kiệt như vậy, cháu dâu muốn về thăm nhà mẹ đẻ, lão gia cũng không bằng lòng?”.
Trương Đống cau mày. “Ta keo kiệt khi nào, chỉ là đảng phái đang giao tranh kịch liệt, nên tránh đi thì hơn”.
Dương thị không hiểu, ngạc nhiên nói. “Lúc trước Đại lang muốn cưới con gái Lí thái thú, vì sao lão gia không nghĩ tới né tránh?”.
Trương Đống chắp tay sau lưng đến trước cửa sổ, giận dữ nói. “Trước khác, nay khác”.
Ông ta không nói rõ, Dương thị vẫn hiểu, nhất định là lúc Trương Bá Lâm thành thân, phe Lí Giản Phu nổi trội hơn hẳn, nay đã rớt đài. Bà đột nhiên nhớ tới Trương Trọng Vi cũng có chút liên quan với Lí Giản Phu, vội hỏi. “Có nên nhắc nhở Nhị lang hay không?”.
Trương Đống cẩn thận ngẫm nghĩ, lắc đầu trả lời. “Thế cục chưa định, không cần kinh hoảng quá sớm, đợi nó nhậm chức, ta lại nhắc nhở nó sau”.
Dương thị gật đầu, phủ thêm áo khoác cho ông ta, cười. “Tôi xem Nhị lang là đứa bớt lo, bằng không đã thu nha đầu Thanh Liên kia rồi”.
Trương Đống cũng cười. “Bớt lo cái gì, chó ngáp phải ruồi, may mắn mà thôi”.
Dương thị thiên vị, sẵng giọng. “Vậy cũng coi như có phúc”.