Thì ra nhà có kẻ mê cờ bạc, không tàn mạt mới là lạ, chẳng qua không hiểu kế hoạch lừa bịp tống tiền này là ý của ai.
Chúc bà bà không cản được thằng bé nhà họ Tiếu, ngồi dưới đất khóc váng trời váng đất, Lâm Y nhớ tới lúc Ngưu phu nhân mướn người vào điếm quậy phá, Chúc bà bà biểu hiện thật anh dũng, hiện tại nhìn bà ta lăn lộn dưới đất, khó tránh khỏi cảm khái mấy phần.
Dưới cầu Thiên Hán là khu rất náo nhiệt, buôn bán gì cũng có, cậu nhóc nhà họ Tiếu rất nhanh đã mời lang trung về. Lang trung đến, mọi việc đều trở nên đơn giản, ông nắm cánh tay của Chúc Nhị, xoa bóp kiểm tra, nói chắc nịch. “Cánh tay không sao hết”.
Chúc Nhị không phục, ai u ôi chao kêu liên tục, nhất quyết nói gãy tay, lang trung tính tình cũng cao ngạo, vung tay áo lên, cả giận mắng. “Anh dám nghi ngờ y thuật của tôi? Vậy chúng ta lên quan phủ lý luận một trận”.
Chúc Nhị câm miệng không dám nói tiếp, ánh mắt quét qua quét lại trong đám người, không biết kiếm ai. Chúc bà bà gặp sự tình bại lộ, không thể biện bạch thêm, hai chân mềm nhũn, lại quỳ rạp xuống dưới chân Lâm Y, đau khổ cầu xin. “Nhị thiếu phu nhân, thật sự là do nhà quá nghèo, không còn cách nào mới ra hạ sách này”.
Nhà bà ta nghèo thì liên quan gì tới Lâm Y, cũng đâu phải do nàng hại, hơn nữa nhà nghèo không phải là lý do để lừa bịp tống tiền người khác. Tiếu tẩu tử nháy mắt ra hiệu cho Tiếu Đại, hai người một túm lấy Chúc bà bà, một bắt lấy Chúc Nhị, công bố muốn cáo quan.
Chúc bà bà hướng tới Lâm Y, van nài khẩn thiết. Lâm Y lạnh lùng nhìn bà ta một cái, nói. “Chuyện này có gì liên quan tới ta? Ta chẳng qua sợ chậm trễ tiến độ mới đến nhìn xem”.
Vợ chồng Tiếu Đại thấy Lâm Y không ra mặt dùm Chúc bà bà, mạnh mẽ kéo hai người bước đi, đám đông gặp sự tình đã tra ra manh mối, chỉ trích mẹ con nhà họ Chúc, tự động dời bước tránh đường.
Trương Trọng Vi dẫn mấy nha dịch vội vàng chạy tới, vừa hay nghênh diện bốn người, lập tức hỏi. “Xảy ra chuyện gì? Phu nhân nhà ta ở đâu?”.
Tiếu Đại thấy sau lưng chàng có nha dịch đi theo, mừng rỡ nói. “Trương hàn lâm quả là liệu sự như thần, chúng tôi đang muốn đi báo quan đây”.
Lâm Y ra khỏi đám đông, gọi Trương Trọng Vi một tiếng, ngạc nhiên hỏi. “Không phải chàng ở Hàn Lâm viện ư, sao lại về rồi?”.
Trương Trọng Vi kéo nàng qua một bên, hạ giọng nói. “Ta nghe nói nơi này xảy ra chuyện, sợ em trấn áp không được, sử dụng quan hệ đến nha môn gọi vài nha dịch tới”.
Lâm Y nhìn mấy nha dịch đứng hiên ngang thẳng tắp, lại nhìn Trương Trọng Vi, cười nói. “Chàng khó được uy phong một hồi, thật uổng quá, đây là ân oán giữa Chúc bà bà và nhà Tiếu tẩu tử, em chỉ đến coi thử sao thôi”.
Trương Trọng Vi hơi ngẫm nghĩ liền hiểu, hỏi. “Vẫn là vì việc dọn dẹp trái cây thối?”.
Lâm Y gật đầu, nói. “Đều vì tiền mà lộn xộn vậy đó, cũng do trong nhà quá nghèo”. Nàng tóm tắt đơn giản lại việc vừa xảy ra cho Trương Trọng Vi nghe, lại nói. “Chàng dẫn theo mấy nha dịch cũng không chạy uổng công đâu, vừa hay giải Chúc bà bà và Chúc Nhị lừa bịp đi nha môn”.
Tiếu tẩu tử nghe thấy lời này, quay đầu bổ sung. “Còn có vợ Chúc Nhị nữa, không biết chạy đâu rồi”.
Một nha dịch tiếp lời. “Dám sinh sự ở đất của Trương hàn lâm, dù cô ta có chạy đến đâu cũng phải lục tìm cho được”.
Thật là nịnh nọt trắng trợn, Lâm Y che miệng cười trộm, Trương Trọng Vi gãi đầu ghé bên tai nàng. “Ta chỉ là cáo mượn oai hùm thôi”.
Chúc bà bà thấy nha dịch, vẫn không ngừng kêu oan, bảo rằng nếu không vì trận hỏa hoạn kia, nhà bà ta cũng không rơi xuống tình cảnh này.
Lâm Y mặc dù hận bà ta, nghe xong bất giác lại động lòng thương hại, Trương Trọng Vi lí trí hơn nhiều, lớn tiếng quát. “Không có chỗ sao không chịu đến viện Phúc Điền an trí nơi khác, bà ở đây khóc lóc kể lể, là trách cứ triều đình sắp xếp bất lực?”.
Những người xung quanh vốn giống Lâm Y, có vài phần thương cảm cho hoàn cảnh Chúc bà bà, nghe Trương Trọng Vi nói xong, đều thấy có lý, nói. “Trương hàn lâm nói đúng, bà không có nhà ở thì có thể đến viện Phúc Điền mà, cớ sao ở đây lừa gạt người ta”.
Tiếng nói dư luận hiệu quả kinh người, ai nấy đều chỉ tay trách cứ, Chúc bà bà không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn theo nha dịch đến quan phủ.
Bọn họ vừa đi, đám người vây xem cũng tan, đảo mắt chỉ còn lại vợ chồng Trương Trọng Vi, Lâm Y hỏi viện Phúc Điền là gì, thì ra viện Phúc Điền là phòng ốc do triều đình xây, chuyên để an trí lưu dân chạy nạn vào kinh, người nhà quá nghèo, người già không ai phụng dưỡng, gia đình Chúc bà bà phù hợp “người nhà quá nghèo”, hoàn toàn có thể xin vào ở trong viện Phúc Điền.
Lâm Y nghe Trương Trọng Vi giải thích xong, lại cảm khái trăm ngàn lần, thương hại cũng thế, thiện tâm cũng thế, đều phải dùng phương pháp đúng đắn, bằng không tốt quá hóa cùi bắp, bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ.
“Nếu không phải đêm đó em lắm miệng, cả nhà Chúc bà bà đã chẳng hận vợ chồng Tiếu tẩu tử, xem ra em vẫn làm việc chưa đủ trưởng thành”. Lâm Y cùng Trương Trọng Vi sóng vai về nhà, lòng tràn đầy áy náy và hối hận.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Em mới bao tuổi, làm việc trưởng thành mới là lạ đó, mềm lòng không xấu, chỉ là mọi việc nên đặt ra quy tắc, không thể rối loạn, giống đêm đó, nếu Tiếu tẩu tử tới trước, Chúc bà bà có cần công việc đó hơn đi nữa, cũng phải chờ”.
Lâm Y hỏi. “Nếu em không nói câu đó, người Chúc bà bà hận có phải sẽ biến thành em không?”.
Trương Trọng Vi buồn cười không thôi. “Em là ai? Em đường đường là phu nhân nhà quan lại, là chủ thuê của bà ta, có cho bà ta mượn mấy lá gan cũng không dám đối nghịch với em”.
Trương Trọng Vi nói, có vài phần tự đắc của giai cấp cao hơn, Lâm Y mê man một phen, lập tức mạnh mẽ gật đầu, chặt chẽ ghi nhớ, nếu sống ở Đại Tống, phải cẩn tuân theo quy tắc xã hội ở đây, có lẽ không được tự nhiên lắm, có lẽ nhìn từ ánh mắt của người hiện đại sẽ là lạnh lùng vô cảm, nhưng vì sống sót, vì sống sót thật tốt, không thể không như vậy. Từ trước đến nay, chỉ có người thích ứng với hoàn cảnh, không có hoàn cảnh thay đổi phù hợp với con người.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y dễ dàng mềm lòng cũng thật bình thường, nàng từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, cẩn thận nhìn sắc mặt người khác đã quen, làm chuyện gì cũng sợ người ta hận mình, dù rằng người ở tầng lớp thấp hơn vẫn vậy, không phải chuyện gì sai, nhưng hiện giờ thân phận địa vị bọn họ đã thay đổi rất lớn, không cần tất yếu cúi đầu làm nhỏ khắp nơi.
Trương Trọng Vi đưa Lâm Y về nhà, quay lại Hàn Lâm viện làm việc. Lâm Y ngồi trong phòng một lát, Trương Bát nương và thím Dương thay nhau tiến vào hỏi tung tích Chúc bà bà, chẳng trách bọn họ sốt ruột, cước điếm không có người hâm rượu căn bản không hoạt động được.
Người như Chúc bà bà, Lâm Y không định giữ lại, gọi thím Dương, nói. “Nhà họ Chúc có việc, bà ta không thể làm được nữa, chúng ta đóng cửa mấy ngày không kinh doanh, chờ tuyển được người hâm rượu mới tính sau”.
Rất đông khách đang chờ hâm rượu bên ngoài, thím Dương không rảnh hỏi thêm, vâng dạ, vội vàng chạy đi giải thích với khách, Lâm Y cũng ra ngoài tự mình xin lỗi bọn họ, hứa lần sau bọn họ đến sẽ tặng miễn phí một phần thức nhắm.
Đợi treo biển đóng cửa xong, tháo cờ hiệu xuống, thím Dương và Trương Bát nương mới xông tới, hỏi Lâm Y. “Chúc bà bà ban nãy nói trong nhà xảy ra chuyện, lo lắng hoảng thần, bỏ bếp lò chạy mất”.
Lo lắng hoảng thần? Lâm Y nhìn bếp hâm rượu, quả nhiên hỗn độn một mảng, còn chưa kịp thu dọn, nàng nhíu chặt mày.
“Con trai Chúc bà bà lừa bịp tống tiền Tiếu Đại, bị gô lên quan rồi”. Nói xong phân phó thím Dương. “Đi tìm người môi giới chuyên tuyển dụng, mời ngày mai sáng sớm dẫn mấy người hâm rượu đến cho ta nhìn xem thử”.
Thím Dương vâng lệnh đi, Trương Bát nương theo Lâm Y vào phòng, nói. “Tam nương, con trai Chúc bà bà lừa bịp tống tiền Tiếu Đại đâu liên quan gì đến điếm chúng ta, vì sao phải đuổi Chúc bà bà?”.
Lâm Y hỏi. “Chúc bà bà báo trong nhà có việc là tự bản thân bà ta nói, hay có người tới báo bà ta?”.
Trương Bát nương ngẫm nghĩ, đáp. “Là tự bà ấy nói, không thấy ai tới gọi cả”.
Lâm Y nói. “Chính thế, bà ta đã biết trước về chuyện lừa bịp tống tiền, dù không phải chủ mưu cũng là đồng phạm, cái này thì thôi, chị chỉ lo lắng, bọn họ gặp phải chút xíu không hài lòng đã nghĩ trả thù, nếu ngày khác chị chọc giận bà ta, có thể nào bà ta hạ độc thẳng vào rượu không?”.
Mô típ trinh thám kiểu đó cũng không phải không có khả năng, Trương Bát nương rùng mình sợ hãi, thôi nghi ngờ, rồi lại lo lắng. “Vậy chị sa thải Chúc bà bà, bà ta có ghi hận trong lòng không?”.
Lâm Y nhớ tới ban nãy Trương Trọng Vi vừa “dạy bảo” mình, không khỏi cười, học vẻ mặt chàng, thuật lại. “Chị là chủ, muốn cho ai nghỉ thì nghỉ, nếu bà ta có gan đối nghịch với chị, chị cũng có gan trói bà ta lại đưa đến quan phủ”.
Trương Bát nương nhớ tới thân phận của Trương Trọng Vi hiện giờ, đối phó điêu dân bình thường thật là không nói chơi, lúc này mới an tâm, cười đáp. “Chị gấp gáp muốn tuyển người hâm rượu mới, em lại nghĩ muốn trộm lười một chút”.
Lâm Y biết cô muốn làm gì, không cần hỏi, chỉ nói. “Ngày mai em gọi thím Dương cùng ra phố mua quà cáp đi, chị bỏ tiền, thay chị hỏi thăm gia đình thúc thúc và thím”.
Trương Bát nương cười. “Lòng em nghĩ cái gì chị đều biết hết, chẳng lẽ chị là giun đũa trong bụng em?”.
Từ lúc Trương Bát nương về nhà mẹ đẻ, tính tình sáng sủa lên không ít, Lâm Y âm thầm cao hứng, cười đùa với cô một lúc mới ngồi xuống bàn chuyện chính, chuẩn bị ngày mai kiểm tra tay nghề người hâm rượu, Trương Bát nương nói phải chào từ biệt Đinh phu nhân, đi hướng cách vách.
Khi bầu trời tối đen, Trương Trọng Vi gặp vợ chồng Tiếu Đại ở đầu ngõ, cùng đường về. Lâm Y thấy bọn họ, hỏi. “Sự tình thế nào rồi?”.
Tiếu Đại hăng hái thuật lại. “Phủ doãn đại nhân chủ trì công đạo, đánh Chúc bà bà, Chúc Nhị và vợ hắn mấy hèo, nhốt thủ phạm là Chúc Nhị vào lao”.
Tiếu tẩu tử buồn cười nói. “Chúc Nhị lúc trước cư xử xấu như vậy, tôi còn tưởng đến công đường hắn sẽ làm ầm ĩ lắm, nhưng phu nhân đoán được không, hắn vừa nghe phải ngồi tù thì lập tức vui vẻ, hớn hở theo nha dịch vào tù”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y đều khó hiểu, ngạc nhiên hỏi. “Vì sao?”.
Tiếu tẩu tử cười đáp. “Ở tù có cơm ăn mà, hắn ở nhà chưa từng ăn bữa cơm no, còn chẳng bằng ngồi tù, thoải mái hơn”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y nghe xong, thổn thức thói đời.
Tiếu Đại căm giận mắng. “Hên cho hắn”.
Tiếu tẩu tử đẩy chồng một phen, sẵng giọng. “Sự tình đã kết, còn nhắc chi nữa, trước mắt có việc quan trọng hơn”. Chị ta chuyển hướng sang Trương Trọng Vi và Lâm Y, bẩm báo. “Trương hàn lâm, Lâm phu nhân, nhà họ Chúc đã dời vào viện Phúc Điền, còn một ít trái cây thối nữa, chúng tôi sẽ dọn xong trong đêm nay, ngày mai mời hai ngài ra nghiệm thu”.