Thím Dương lập tức tiếp lời, kêu khổ thấu trời. “Tiền lương tháng trước còn chưa phát đâu, nào có tiền nhàn rỗi cho bà mượn”.
Phương thị lúc này mới nhớ tới tiền lương tháng trước đã bảo khất nợ, biểu tình trên mặt cứng lại, thím Nhâm lại khuyên mãi, nói rằng bỏ qua cơ hội này sẽ không có cơ hội khác nữa, thím Dương cũng ở bên hát đệm, cả hai khuyên can một lúc lâu rốt cuộc đàm xong giá.
Lâm Y được hồi âm, mừng rỡ, trước trả cho Phương thị năm trăm văn, lại lặng lẽ đưa thím Nhâm một trăm văn, nghe nói thím Dương cũng hỗ trợ khuyên, cũng muốn đưa bà một phần tiền vất vả, nhưng thím Dương kiên quyết không nhận, đành phải thôi.
Thanh Miêu và Lưu Hà nghe nói Lâm Y thuê chuồng heo, cùng nhau đến xem, hỗ trợ dọn dẹp, vách chắn bị dỡ xuống cũng lại đóng trở về. Lưu Hà vừa làm việc vừa lo lắng. “Nuôi heo tốn lương thực, tiểu mạch của Tam nương tử còn chưa thu, nuôi thế nào được?”.
Lâm Y kể cho Lưu Hà nghe chuyện dùng cỏ nuôi heo, bất đắc dĩ Lưu Hà không tin, đành phải đáp đại. “Nuôi cái đã, đến lúc đó nói sau”.
Thanh Miêu cực kì tin phục Lâm Y, nói. “Tam nương tử đến tôi còn nuôi sống được, heo đương nhiên cũng nuôi sống”. Nào có ai đánh đồng mình với heo, Lâm Y và Lưu Hà nghe xong cười làm một đoàn, bản thân Thanh Miêu giật mình nhận ra cũng cười theo.
Thu dọn xong chuồng heo, Lâm Y cảm ơn Lưu Hà, cùng Thanh Miêu về phòng. “Ngày mai chúng ta vào thành, đi mua heo con”.
Thanh Miêu lại nói. “Không cần thiết vào trong thành, ngày ấy em nói chuyện phiếm với bà người hầu nhà hộ trưởng, nghe được nhà bọn họ nhiều heo con quá, lương thực không đủ nuôi, đang muốn bán”.
Lâm Y cười. “Em vậy mà tin tức linh thông quá nhỉ”.
Thanh Miêu được khen, thập phần vui mừng, liên thanh thúc giục Lâm Y mau đi, miễn cho đến muộn người ta mua hết heo con. Số nhà nuôi heo trong thôn đếm được trên đầu ngón tay, nào có nhiều người đi mua, nhưng Thanh Miêu hưng phấn thúc giục liên hồi, Lâm Y đành phải y theo cô nàng, lập tức xuất phát đi nhà hộ trưởng.
Tháng giêng khi đi chúc Tết, Lâm Y lặng lẽ tặng cho hộ trưởng nương tử một phần đại lễ làm phí giữ miệng, bởi vậy lúc này hộ trưởng nương tử thấy nàng cực kì nhiệt tình, cho bà người hầu dẫn đường lui ra, tự mình dẫn nàng ra chuồng heo nhìn. Chuồng heo vừa vặn có người hầu đang cho heo ăn, mấy con heo con tranh đoạt thức ăn ủi tới ủi lui trong máng, Lâm Y thấy một con tranh ăn mạnh nhất, liền sai Thanh Miêu chộp lấy, xem tứ chi, nghe tiếng kêu, cuối cùng vừa lòng gật đầu, đàm giá với hộ trưởng nương tử.
Hộ trưởng nương tử biết Lâm Y, trong lòng nhận định nàng bán đồ ăn có lời, khẳng định là mua ruộng, không chừng sau này lại là một hộ giàu có trong thôn, bởi vậy xem trọng Lâm Y hơn nhiều, báo giá thập phần hợp lý, ngay cả Thanh Miêu cũng khen ngợi hộ trưởng nương tử là người tốt.
Sau khi Lâm Y mua được heo con về, việc đầu tiên làm là lắp khóa ở cửa chuồng heo, hành động này cũng bình thường, nhưng lại khiến Nhị phòng nhà họ Trương bất mãn, bởi vì bên trong chuồng heo là hố xí, khóa lại rồi, bọn họ làm sao đi? Sự tình liên quan đến việc trọng đại của con người, Phương thị tìm đến Lâm Y thương lượng. “Chưa nghe qua nhà ai nuôi heo còn khóa cửa chuồng, cô là đang đề phòng ai vậy?”.
Lâm Y cười. “Cũng không phải đề phòng Nhị phu nhân, phu nhân gấp gáp cái gì?”.
Phương thị nghẹn, cãi bừa. “Ta cho cô thuê chuồng heo, có cho thuê hố xí đâu”.
Ruộng của Lâm Y chính đang cần phân bón, thêm cái hố xí bớt được tiền mua phân bón, mới không thèm nghe bà ta già mồm át lẽ phải, nói. “Tôi thuê hết gian đó, không phải thuê chuồng heo”. Nói xong kêu Thanh Miêu mang khế thuê ra cho bà ta nhìn, quả nhiên bên trên viết thuê nguyên gian.
Phương thị căm giận về phòng, sai thím Nhâm qua phá rối, thím Nhâm mới cầm một trăm văn của Lâm Y xong, làm sao chịu đi. “Cũng không phải chuyện gì to tát, chúng ta còn có gian nhà kề bỏ trống, sai Đông Mạch lấy cái cuốc đào hố xí khác là xong”.
Phương thị vốn không muốn ăn mệt, nhưng bà ta đang lo không có việc chèn ép Đông Mạch, nghe xong trên mặt tuy không có biểu tình trong lòng lại nở hoa nở hoa, giao cho thím Nhâm đi bảo Đông Mạch đào hố xí, dặn dò thêm. “Phải đào cho sâu, đừng để nó nhàn hạ”.
Thím Nhâm lĩnh mệnh, đi tìm Đông Mạch giao việc. Đông Mạch không có tiền hối lộ thím Nhâm, đành phải xin Trương Lương giúp đỡ, thím Nhâm phản bác. “Đào hố xí là việc quan trọng, chúng tôi cũng phải làm, đâu chỉ có mình cô ta”.
Đông Mạch rốt cuộc hết đường, những việc đứng đắn Trương Lương không thể che chở cô ta, đành phải ngọt khuyên vài câu, nói thím Nhâm dẫn cô ta đi. Đông Mạch nắm cuốc, èo uột cuốc vài cuốc, phát hiện chỉ có cô ta làm, vội la lên. “Không phải nói các người cũng làm sao?”.
Thím Nhâm nói. “Thím Dương phải nấu cơm”.
Nấu cơm là việc quan trọng, không nấu thì đói, khó mà bắt bẻ gì được, Đông Mạch liền chỉ vào thím Nhâm. “Vậy bà sao còn đứng đó không làm?”.
Thím Nhâm cười. “Không là không thế nào, việc Nhị phu nhân giao cho tôi là giám sát cô”.
Đông Mạch vừa tức vừa vội, tiến lên gạt bà ta ra, định lao ra cửa tìm Trương Lương. Thím Nhâm khỏe hơn cô ta nhiều, nhẹ nhàng đã đẩy cô ta ngồi bịch xuống đất, nhanh tay đóng chặt cửa, cài then. Đông Mạch ngã đau, kêu la om sòm cho Trương Lương nghe thấy, thím Nhâm bịt miệng cô ta lại. “Người hầu hộ nhà nông ai không làm việc, sai mày đào cái hố xí, mày liền gọi Nhị lão gia, có dọa người không hả?”.
Đông Mạch bị bịt miệng, nói không được, ô ô kêu la, thím Nhâm sợ cô ta gọi Trương Lương, không dám buông tay, nhưng cứ như vậy thì không làm việc được, lo nghĩ, rút một cái khăn nhét vào miệng cô ta, nào có ích gì, chặn miệng lại không thể trói tay, đảo mắt Đông Mạch thừa dịp bà ta không để ý phun cái khăn ra, nhào tới ôm cửa la hét.
Thím Nhâm cuống quýt ngăn cô ta, vừa che miệng vừa kéo tay, bận rộn vô cùng.
Qua nhất thời, bên ngoài có người gõ cửa, Đông Mạch đắc ý hết sức, vội dùng tay xới cho tóc loạn hơn, thím Nhâm bất an đi mở cửa, đứng ngoài cửa không phải Trương Lương, mà là Phương thị. Phương thị đi vào, cũng không buồn đóng cửa, còn mở banh ra, cười. “Nhị lão gia cùng Đại lão gia ra ngoài đạp thanh, sợ buổi tối mới về được, cho dù nhà ngươi muốn tố cáo này kia cũng phải chờ một lát”.
Đông Mạch không dám làm càn trước mặt chính thất phu nhân, vội cúi gằm mặt. “Đông Mạch không dám”.
Phương thị nhìn cô ta mấy lần, quở trách thím Nhâm. “Ta nói bà giám sát nó làm việc, không phải nói bà đánh nhau với nó”.
Thím Nhâm biện bạch. “Nó không nghe lời”.
Phương thị nói. “Không nghe lời, nhà họ Trương chúng ta đã có gia pháp, bà là vú nuôi trong nhà, lại là người hầu hồi môn của ta, thân phận không thể so được một tiểu nha hoàn sao, để nó đùa giỡn như vậy còn ra thể thống gì nữa”.
Thím Nhâm vội đáp dạ, trên mặt cười đắc ý nhìn Đông Mạch. Đông Mạch thật ra lại biết thời biết thế, nghe nói Trương Lương không ở, lập tức đổi dạng, dập đầu tạ tội với Phương thị. “Là nô tỳ nóng tính, không nên vì thím Nhâm mở miệng oán giận Nhị phu nhân liền xông lên đánh nhau với bà ta. Nhị phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định chăm chỉ làm việc”.
Thím Nhâm vội la lên. “Ta oán giận Nhị phu nhân hồi nào?”.
Đông Mạch nói. “Thế nào không oán giận, bà vừa cằn nhằn Nhị phu nhân khất nợ tiền lương tháng trước của bà đó thôi?”.
Phương thị liếc qua liếc lại thím Nhâm và Đông Mạch, thái độ khó đoán. Thím Nhâm theo bà ta nhiều năm, nhìn kiểu này liền hiểu bà ta tin Đông Mạch, hoảng đến độ đổ mồ hôi hột, không ngừng thanh minh.
Trước mặt Đông Mạch, Phương thị vẫn giữ thể diện cho thím Nhâm. “Đừng có nói bậy, thím Nhâm từ nhỏ đã theo hầu ta, làm sao oán giận ta, nhất định là nhà ngươi muốn đổ tội, bịa đặt ra”. Nói xong dặn thím Nhâm giám sát Đông Mạch đào hố xí, tự về phòng.
Thím Nhâm quay lại, nhìn Đông Mạch cười lạnh, sập cửa lại, xông lên muốn đánh. Đông Mạch vừa trốn vừa uy hiếp. “Bà oán giận Nhị phu nhân cũng không chỉ hai câu đó, có bản lãnh thì đánh chết tôi đi, nếu không chỉ cần tôi còn một hơi thở sẽ đi tố cho Nhị phu nhân biết”.
Thím Nhâm giơ bàn tay lên, do dự nhất thời, cuối cùng vẫn là bỏ xuống. Bà ta ở nhà họ Trương lâu nhất, hôm nay bị một đứa nha hoàn hăm dọa, lòng đổ hoảng. Đông Mạch thấy bà ta kinh ngạc, càng làm trầm trọng thêm, chỉ cần bà ta giục làm việc, liền nói sẽ đi tố. Thím Nhâm không làm gì được cô ta, đành quay lưng để mặc cô ta.
Đông Mạch còn mảnh mai hơn các tiểu nương tử ở nông thôn, làm sao đào nổi hố xí, thẳng đến thái dương xuống núi, trên mặt đất cũng chỉ thụt xuống một lớp mỏng lét. Phương thị quở trách cô ta, cô ta làm như oan uổng. “Nhị phu nhân, không phải nô tỳ lười, thật sự là không có sức”.
Trương Lương bây giờ đã về, bảo hộ cô ta. “Đông Mạch quả thật là yếu đuối, phu nhân sai thím Nhâm giúp đi”.
Phương thị bực, lại muốn cãi nhau. Thím Nhâm nhớ tới vết thương lần trước Phương thị chịu, âm thầm than : đều nói té ngã khôn hơn, vị phu nhân này sao lại không học được bài học nào cả. Bà ta vội khuyên can. “Nhị phu nhân, trừng trị Đông Mạch còn nhiều thời gian, trước đào xong hố xí mới là đúng đắn, nếu không đi ké nhà vệ sinh Đại phòng, làm lợi phân bón cho nhà bọn họ”.
Phương thị ngẫm nghĩ quả thật không thể để Đại phòng chiếm ưu đãi, liền gật đầu, tạm thời buông tha Đông Mạch, phân phó thím Nhâm thím Dương sáng sớm mai đào hố xí.
Buổi tối ngày thứ hai, nhà vệ sinh làm xong. Tối ngày thứ ba, mặt thím Nhâm bị một vết cào, nghe nói là Phương thị lạc tay đánh đổ chén trà, bị mảnh vỡ cắt trúng. Thanh Miêu nghe được tin tức ở chỗ các nha hoàn khác, trở về nói cho Lâm Y. “Ai tin được, bưng có chén trà cũng ngã lên tới mặt người ta?”.
Cơm chiều xong, Lưu Hà cũng nhắc lại việc này, Dương thị không có phản ứng, Điền thị nhỏ giọng cảm thán với Lâm Y. “Lúc trước tôi còn nói nhà quan lại nhiều quy củ, hâm mộ Nhị phòng ở nông thôn tự tại, không ngờ ở đây phạt người hầu còn lợi hại hơn, không giống Đại phu nhân, nhiều lắm là quở trách”.
Lâm Y đáp. “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”.
Điền thị gật đầu, nói chuyện phiếm với nàng vài câu. Dương thị uống nửa chén trà tiêu thực, hỏi. “Tam nương tử, nuôi heo thế nào rồi?”.
Lâm Y trả lời. “Không có trở ngại gì thì cuối năm mọi người sẽ có thịt ăn”.
Dương thị hỏi tiếp. “Cô nuôi heo, thật sự cho nó ăn cỏ?”.
Lâm Y nói. “Có vét chút cám đến, trộn cho ăn”.
Dương thị nghe xong, vẫn là sắc mặt hoài nghi, nói. “Thật sự không được, phải mua ít gạo lức mà nuôi”.
Lâm Y dạ, lại hỏi bên nhà nuôi gà thế nào. Dương thị bảo rằng Lưu Hà nuôi, bà không biết tình hình cụ thể, lúc Lưu Hà tiễn Lâm Y về, cười. “Đại phu nhân nhìn người khác nuôi thì thôi, bản thân nuôi lại ngại bẩn, chỉ cho nô tỳ thả gà đằng sau nhà”.
Lâm Y không ngạc nhiên mấy, Dương thị sinh ra ở Đông Kinh, sống ở Đông Kinh quen rồi, lại là phu nhân nhà quan lại, không muốn nuôi gia cầm gia súc cũng là bình thường.