Cố Sương cười cười, nói: “Có lẽ chưa quen em thôi.”
Cố Tiểu Vũ gật đầu: “Vậy em sẽ chơi với nó nhiều hơn!”
Vừa dứt lời, Cố Sương đã hắt hơi một cái, không nhịn được hít mũi, Hứa Thiệu cau mày, tiến lên nắm tay cô, hơi lạnh.
Nắm lấy ủ ấm, miệng nói: “Đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi mà không nghe.”
Cố Sương nói: “Ông nội đi, đương nhiên em phải tiễn chứ!”
“Em có tấm lòng này là được rồi, ông nội sẽ không trách em đâu.” Hứa Thiệu nhỏ giọng nói.
Thấy ủ ấm gần như liễu, Hứa Thiệu lại rót cho cô một cốc nước nóng, để cô từ từ uống.
“Tiểu Vũ, có muốn uống một cốc không?” Cố Sương hỏi.
Cố Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu, cô bé không thích uống nước nóng.
Cố Sương bổ sung: “Cho em thêm chút đường.”
Nghe vậy, mắt Cố Tiểu Vũ sáng lên, nói: “Vậy em cũng uống một cốc nhé.”
Hứa Thiệu cười nhẹ một tiếng, định rót nước cho cô bé.
Cố Tiểu Vũ cười tươi thấu lại, nói: “Anh rể, để em tự rót!”
“Đúng rồi, bà bảo chiều nay mọi người đừng nấu cơm, về nhà bên đó cùng ăn.”
Cố Sương “Ừ.” một tiếng.
Chiều ở nhà họ Cố ăn cơm, Cố Sương và Hứa Thiệu lại trở về nhà mới của hai người.
Buổi tối, rất sớm đã đi nghỉ.
Thời gian còn sớm, Cố Sương nằm trên giường chống cằm nhìn anh, không an phận mà cọ cọ vào người anh.
Vài ngày trôi qua, Cố Sương lại cảm thấy mình ổn rồi.
Hứa Thiệu mới khai trai hiển nhiên không phải là người chịu được trêu chọc, lần đầu tiên kiêng kỵ cơ thể cô, hai người không làm gì nữa.
Vốn đã nhịn rất khó chịu, cô lại đến trêu chọc mình, Hứa Thiệu vừa thấy mái tóc cô hơi rối, đôi mắt ngấn nước câu hồn, sợi dây trong đầu anh trong nháy mắt đứt phựt.
...
Lâu sau.
Trong chăn thò ra một bàn tay trắng nõn thon thả, sau đó lại bị một bàn tay khác cũng trắng nõn nhưng xương khớp rõ ràng nắm chặt.
“Ư ư ư...” Cuối cùng Cố Sương cũng cầu xin tha, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Lần cuối cùng.” Hứa Thiệu khàn giọng nói bên tai cô.
Không biết qua bao lâu, Hứa Thiệu mới luyến tiếc buông tha cô, bắt đầu ân cần xử lý hậu quả.
Cố Sương hai mắt mơ màng, thất thần nhìn một chỗ nào đó, mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động đậy.
Tuy nhiên, vận động trước khi ngủ quả thực rất dễ ngủ, Cố Sương ngủ một mạch đến sáng.
Tỉnh lại thì chỉ còn một mình cô.
TBC
Trời lạnh, Cố Sương không muốn dậy, lại nằm lì trên giường một lúc.
Hứa Thiệu từ bên ngoài đi vào, thấy cô đã tỉnh, liền kéo cô ra khỏi chăn, biết cô sợ lạnh nên quấn cô thật chặt.
Cố Sương nhào vào lòng anh, ngẩng đầu cười với anh.
Hứa Thiệu cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Đói không?”
“Có hơi đói rồi.” Cố Sương trả lời.
“Anh nấu cơm rồi, dậy ăn chút đi.” Hứa Thiệu trả lời.
Sau khi kết hôn, hai người hoặc là tự nấu cơm ở nhà, hoặc là đến nhà họ Cố ăn cơm.
Trước kia ở trong khu nhà ở tri thức thanh niên, đều là nữ tri thức thanh niên phụ trách nấu cơm rửa bát, nam tri thức thanh niên phụ trách chặt củi gánh nước.
Hứa Thiệu Bà nội Cốn không nấu cơm nhưng cũng biết một chút, chỉ giới hạn ở việc làm chín thức ăn, hương vị không đáng nhắc đến.
Sau khi kết hôn, ngoài việc đến nhà họ Cố ăn cơm, hai người cũng tự nấu ăn ở nhà.