Mục lục
Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Nhị Nha dám lén lấy một quả trứng, mẹ phát hiện thì cũng chỉ mắng cô ta một trận, với Lưu Nhị Nha thì không đau không ngứa.

Còn đồ hộp hay gì đó, thứ tương đối quý giá như vậy, Lưu Nhị Nha vẫn có chừng mực, không dám lấy.

Nếu không thì không chỉ bị mắng, cha cô ta cũng sẽ không tha cho cô ta.

Lưu Nhị Nha vẫn khá sợ cha cô ta nổi giận.

Mẹ Lưu trừng mắt nhìn Lưu Nhị Nha, quay đầu lại thấy ánh mắt mong chờ của Tam Nha và Tiểu Bảo.

Không khỏi có chút do dự, bà nói: “Nhà chồng con biết không, sẽ không nói gì con chứ?”

Lưu Ngọc nói: “Sẽ không đâu, đây còn là em chồng con gợi ý, sinh nhật mẹ chồng con cũng đi ăn một bữa, cha chồng con còn nhờ người mua một chiếc khăn lụa tặng mẹ, mọi người đều rất vui.”

“Mẹ chồng con sống tốt, nhỏ hơn mẹ hai tuổi, nhìn trẻ hơn mẹ con nhiều.” Mẹ Lưu có chút hâm mộ nói.

Lưu Ngọc mím môi, mẹ mình vất vả cả đời, nói thật là trông già hơn mẹ chồng rất nhiều.

“Được rồi, nhờ phúc của con và con rể, nhà mình cũng đi nhà hàng quốc doanh ăn một bữa ngon.” Mẹ Lưu nghĩ thông suốt, gật đầu đồng ý.

Lưu Ngọc cũng cười.

Hỏi thăm Tam Nha và Tiểu Bảo vài câu, hai đứa rất ngoan.

Lưu Ngọc lại nhìn về phía Lưu Nhị Nha, hai chị em nhìn nhau, Lưu Nhị Nha chủ động nói: “Chị đừng mắng em nhé, em sẽ cãi lại đấy.”

Lưu Nhị Nha ghét nhất là có người dạy dỗ cô ta.

Nói đi nói lại những lời sáo rỗng, họ không thấy phiền, cô ta nghe phát chán.

Lưu Ngọc: “...” Thôi, lười nói cô ta.

Mẹ Lưu trừng mắt nhìn Lưu Nhị Nha, lại nói với Lưu Ngọc: “Sao không đưa cháu ngoại về, cha con bận rộn cả ngày, còn chưa gặp mặt.”

Tết năm đó Lưu Ngọc và Cố Giang đến chúc Tết, không mang theo con.

Trời quá lạnh, sợ con bị lạnh, ốm thì phiền phức.

“Đến ngày sinh nhật mẹ, con sẽ đưa về, lúc đó sẽ gặp được.”

Tiểu Bảo nói: “Chị, mẹ nói Sáng Sáng giống em, có thật không?”

Lưu Ngọc: “...”

Mẹ chồng cô ấy nói Sáng Sáng giống hệt Cố Giang hồi nhỏ, cô ấy nhìn cũng thấy giống.

Đặc biệt là khi Sáng Sáng càng lớn càng giống, nhìn đôi mắt và lông mày là biết ngay là người nhà họ Cố.

Sao mẹ cô ấy lại nói bừa vậy.

Có lúc Lưu Ngọc nhìn cũng thấy hơi buồn, rõ ràng là cô ấy sinh ra, sao lại không giống cô ấy chút nào.

Mẹ Lưu không hề áy náy: “Người ta nói cháu trai giống cậu, mẹ thấy Sáng Sáng giống hệt Tiểu Bảo.”

“Sáng Sáng còn b.ú sữa, con mau về đi, đừng để cháu ngoại mẹ đói.”

Lưu Ngọc cười nói: “Không sao đâu, ở nhà có sữa bột.”

“Cái gì cơ, mẹ chồng con còn hào phóng mua thứ đồ tốt này sao?” Mẹ Lưu kinh ngạc.

Cho dù có tiền thì thứ này cũng không dễ mua.

Lưu Ngọc mím môi: “Là chị cả nhà chồng của Sương Sương gửi cho Sáng Sáng.”

“Sao người ta lại hào phóng thế?”

Lưu Ngọc nói: “Người ta thích Sáng Sáng, cô ấy kết hôn mấy năm rồi mà không có con, sau khi về nhà không lâu thì có, cô ấy cho rằng Sáng Sáng mang lại may mắn cho cô ấy nên gửi rất nhiều đồ.”

“Chắc chắn là Sáng Sáng của chúng ta có phúc, người ta nói trẻ con có vận may nhất, cô ấy cho rằng Sáng Sáng may mắn, phải biểu hiện lòng cảm ơn cho tốt.”

Lưu Nhị Nha nghe xong liền xuẩn xuẩn dục động, vội vàng nói: “Chị, đến lúc đó để em bế, biết đâu lại mang đến cho em một mối nhân duyên tốt!”

Mẹ Lưu tức giận nói: “Sao con không biết xấu hổ thế!”

TBC

Ngồi một lúc, Lưu Ngọc nhớ con trai, đứng dậy định về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK