Cố Sương chậm chạp ồ lên một tiếng, hóa ra cô bị sốt, cô còn tưởng là do lượng thông tin trong đầu quá lớn nên mới choáng váng.
Hứa Thiệu bảo cô ngoan ngoãn nằm yên, đúng ý cô.
Cố Sương nhắm mắt lại, bắt đầu sắp xếp lại những ký ức hỗn tạp trong đầu.
TBC
Ban đầu tưởng là xuyên không, Cố Sương đã chấp nhận cuộc sống hiện tại, còn tìm cho mình một người đàn ông tốt, nghĩ rằng sau này có thể nằm không rồi.
Kết quả, Cố Sương không ngờ rằng mình thực sự phải nằm không, nằm trong quan tài.
Theo cốt truyện trong sách, cô không còn sống được mấy năm nữa.
Ai bảo cô lại tìm phải người đàn ông là bạch nguyệt quang của nữ chính chứ.
Cố Sương còn có tâm trạng nghĩ, ánh mắt của cô đúng là không tệ, vậy mà lại nhìn trúng ngay nam phụ đại lão trong sách.
Nam chính còn phải gọi anh là anh trai.
Đáng tiếc, là vợ của anh, cô chẳng được hưởng phúc gì, sớm đã lĩnh cơm hộp.
Con của cô cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Nghĩ đến đó, Cố Sương có chút không chịu được.
Trong sách được viết theo góc nhìn của nữ chính, về Hứa Thiệu, hai người tình cờ quen biết, anh đã giúp Lâm Ân, sau đó cũng luôn rất quan tâm cô ta.
Lâm Ân cũng luôn rất ngưỡng mộ anh, ban đầu cũng từng động lòng với anh.
Nhưng cuối cùng Lâm Ân vẫn từ bỏ, cô ta biết, trong lòng anh vẫn còn vị trí của người vợ đã mất.
Người sống sao có thể tranh giành với người c.h.ế.t được.
Lâm Ân muốn có tình yêu trọn vẹn, vì vậy cô ta đã đè nén tình cảm đó xuống đáy lòng.
Cuối cùng bị nam chính làm cảm động, ở bên nam chính.
Còn Hứa Thiệu, cũng luôn ở bên cạnh cô ta, bảo vệ cô ta cả đời, cuối cùng ngay cả gia sản cũng dâng hết cho con của cô ta.
Cố Sương không khỏi cau mày.
Vậy mà lại đem toàn bộ gia sản cho con của nữ chính!!!
Cố Sương không biết nên nói anh là người si tình hay là kẻ ngốc.
~~
Hứa Thiệu bưng một cốc nước nóng tới, trong tay cầm hai viên thuốc.
“Uống thuốc đi, Sương Sương.”
Cố Sương nhấc mí mắt nhìn anh, ánh mắt có chút phức tạp.
Hứa Thiệu quan tâm đến sức khỏe của cô, chỉ nghĩ cô khó chịu trong người, không để ý nhiều.
Đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa vào người mình, đưa thuốc cho cô uống.
Cố Sương dựa vào n.g.ự.c anh, há miệng, viên thuốc đắng ngắt vào miệng, cả khuôn mặt Cố Sương đều nhăn lại.
Hứa Thiệu nhanh chóng đưa cốc nước đến bên môi cô, nước ấm, không nóng.
Cố Sương há miệng uống hai ngụm, vội vàng nuốt viên thuốc vào cổ họng.
Vừa nuốt xuống, trong miệng lại bị nhét một viên kẹo sữa, hương vị sữa ngọt ngào át đi vị đắng.
Lông mày Cố Sương cuối cùng cũng giãn ra.
Hứa Thiệu vuốt tóc cô, hôn lên trán cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Hôm nay em nghỉ ngơi cho khỏe, khỏe rồi hãy dậy.”
Cố Sương mới nhớ ra mình còn chưa rửa mặt, may là anh không chê.
Nhưng Cố Sương là người sạch sẽ.
Vì vậy, Hứa Thiệu lại đưa cho cô bàn chải đánh răng đã chuẩn bị sẵn kem đánh răng, hầu hạ cô đánh răng, lại lau mặt cho cô.
Xong lại đút cô ăn cơm.
Sự ân cần của Hứa Thiệu khiến tâm trạng Cố Sương tốt hơn rất nhiều, dù sao thì bây giờ Hứa Thiệu là người đàn ông của cô.
Liếc nhìn Hứa Thiệu với đôi mắt lạnh lùng trước mặt, Cố Sương đột nhiên nhớ đến lời miêu tả về anh trong sách.
Quyền lực ngập trời, g.i.ế.c người quyết đoán, mặt lạnh tim sắt, còn có gì nữa, sự dịu dàng duy nhất đều dành cho nữ chính Lâm Ân...
Câu sau, Cố Sương trực tiếp bỏ qua.