Nếu không phải vì cô ta là dâu mới, chưa từng gặp mặt người nhà chồng, lần này cô đã không muốn về rồi.
Diêu Phi Yến vốn tưởng rằng những người dân trong thôn này thấy cô ta, đều phải nâng niu cô ta.
Lúc đầu cô ta thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, còn tưởng họ chưa từng thấy cô gái thành phố xinh đẹp, xuất thân lại tốt như mình.
Sau đó cô ta mới giật mình nhận ra thì ra họ đang đem cô ta ra so sánh với Cố Sương.
Đáng giận là, cô ta còn chưa so được.
Người lớn có mắt nhìn, sẽ không nói gì trước mặt cô ta.
Nhưng cái thằng Hắc Oa đáng ghét kia, lại chẳng nể mặt cô ta chút nào.
Nói thẳng trước mặt cô ta rằng cô ta không bằng Cố Sương, lời nói đầy vẻ khinh thường.
Nghĩ đến đó, Diêu Phi Yến tức muốn chết.
Mặc dù Triệu Trường Vũ đã khẳng định chắc nịch rằng trong lòng anh ta chỉ có mình cô ta, dỗ cô ta vui vẻ.
Nhưng Diêu Phi Yến vẫn không vui.
Đặc biệt là khi thấy Cố Sương ngày càng tốt hơn, lại còn kiêng dè nhà họ Hứa, cô ta không thể làm gì được, tâm trạng càng thêm tệ hại.
Con trai sắp đi rồi, Điền Xuân Nga có chút không nỡ.
Thấy con trai một mình thu dọn hành lý, Diêu Phi Yến ngồi một bên không nhúc nhích, còn chỉ tay năm ngón.
TBC
Nhịn xuống sự bất mãn trong lòng, bà kéo tay con trai, ra hiệu cho anh ta ra ngoài với mình.
“Trường Vũ à, ra ngoài một chút, mẹ có chuyện nói với con.”
“Vâng, mẹ, mẹ đợi con một chút.”
Triệu Trường Vũ thắt nút gói đồ lại, rồi đi theo Điền Xuân Nga ra ngoài.
Diêu Phi Yến liếc nhìn họ, có lời gì mà phải trốn cô ta để nói?
Diêu Phi Yến đảo mắt, lặng lẽ đi đến bên cửa nghe ngóng, nếu mẹ chồng dám nói xấu mình, cô ta sẽ không khách sáo.
Diêu Phi Yến biết, rất nhiều bà mẹ chồng đều không ưa con dâu.
Cô ta thấy Điền Xuân Nga không phải là một bà mẹ chồng tốt.
Mặc dù bà không dám làm gì cô ta nhưng đối với chị cả và chị hai của Triệu Trường Vũ, bà luôn ra lệnh sai khiến, cái uy của bà mẹ chồng lớn lắm.
Rõ ràng họ rất chăm chỉ, bà lại còn nói họ lười.
Cũng không biết có phải bà làm bộ làm tịch trước mặt cô hay không, Diêu Phi Yến lười nhìn thẳng.
Trong lòng cô ta khá đồng cảm với chị dâu cả và chị dâu hai của Triệu Trường Vũ, phải sống chung với bà già này.
“Mẹ, sao vậy?” Triệu Trường Vũ hỏi.
Điền Xuân Nga liếc nhìn vào căn phòng Diêu Phi Yến đang ở, hỏi Triệu Trường Vũ: “Hai đứa cưới nhau cũng gần nửa năm rồi, sao bụng Phi Yến vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”
Triệu Trường Vũ không ngờ mẹ mình lại bắt đầu giục sinh con, nói: “Mẹ, mới có bao lâu, chúng con còn trẻ, sớm muộn gì cũng có.”
“Nói thì nói vậy nhưng chắc chắn là có càng sớm càng tốt, anh cả anh hai của con ở tuổi của con, đã có con rồi.”
“Biết rồi mẹ, con và Phi Yến sẽ cố gắng.” Triệu Trường Vũ đành phải nói.
Điền Xuân Nga hài lòng.
Lại nói: “À, con của hai đứa, sau này sẽ mang họ Triệu chứ?”
Chuyện này Điền Xuân Nga vẫn luôn giấu trong lòng, chồng không cho bà hỏi, Điền Xuân Nga nhịn không được, thấy con trai sắp đi rồi, cuối cùng cũng hỏi ra.
Triệu Trường Vũ khựng lại, nhìn mẹ mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy, con của con đương nhiên phải mang họ Triệu.”
Điền Xuân Nga thở phào nhẹ nhõm, cười tươi nói: “Mang họ Triệu là tốt rồi, đều tại con nhóc c.h.ế.t tiệt Cố Sương kia, cố ý chọc tức mẹ, lại còn nói con là con rể, sau này con của con không chừng phải mang họ nhà người ta. Mẹ đã nói rồi, con của nhà họ Triệu chúng ta sao có thể mang họ Diêu được!”