Mục lục
Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ chồng Tiểu Thúy trừng mắt nhìn con dâu, nếu không phải cháu ngoan đang ở trong bụng cô ấy, bà ta đã bị mắng từ lâu rồi.

Quay đầu lại, bà ta nhìn Cố Sương cười lấy lòng.

TBC

“Con gái, ta thấy con cũng không ăn nhiều, chắc chắn ăn không hết. Hay là chừa cho Tiểu Thúy nhà ta một bát đi.”

“Xin lỗi, ăn không hết thì tôi có thể từ từ ăn.” Cố Sương không chút do dự từ chối.

Mẹ chồng Tiểu Thúy không cam lòng nói: “Chúng ta đều ở chung một phòng bệnh, cũng là có duyên, các người làm ơn làm phước, thương đứa con trong bụng con dâu tôi, chúng tôi sẽ cảm ơn các người.”

Chồng Tiểu Thúy thấy hơi mất mặt.

Dù là bánh ngô, anh ta chê thì chê nhưng người ta hỏi xin, anh ta cũng không nỡ cho.

Đó nhưng là canh gà, người ta lại không phải ngốc!

“Mẹ!” Anh ta hét lên, nhà lại không phải không có cơm ăn.

Bà Cố cũng thu lại nụ cười trên mặt, đây là người gì thế, mặt dày mày dạn hỏi xin người ta canh gà, da mặt cũng dày quá.

Với loại người này, không thể cho sắc mặt tốt được.

Bà Cố nghiêm mặt lại, cũng khá dọa người, bà lão chế giễu: “Điều kiện gia đình gì mà có thể cho người ngoài uống canh gà chứ, tôi còn chẳng nỡ uống. Nếu con dâu bà muốn uống thì tự đi mua.”

Mẹ chồng Tiểu Thúy không xin được canh gà, ngược lại còn bị chế giễu một trận.

Mặc dù bà ta chỉ thử vận may, biết người ta không thể đồng ý nhưng vẫn nghĩ biết đâu được.

Kết quả sự thật cho bà ta biết, không có cái may mắn đó, người ta không phải người tốt bụng như vậy.

“Còn không phải là mua không nổi, không muốn thì thôi.” Mẹ chồng Tiểu Thúy là người mặt dày, nói một câu như không có chuyện gì xảy ra.

“Con nghe thấy rồi đấy, người ta không muốn, mẹ cũng chẳng có cách nào.” Mẹ chồng Tiểu Thúy bực bội nói.

Nghĩ một lúc, sợ bà ta làm cháu ngoan của mình đói, lại bổ sung: “Đợi con sinh cháu ngoan ra, về nhà mẹ sẽ g.i.ế.c một con gà cho con ăn.”

Cũng được, con dâu Tiểu Thúy hài lòng hơn một chút.

Lúc này, chồng Tiểu Thúy mất kiên nhẫn nói: “em muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì thôi!”

Chồng Tiểu Thúy thực sự mất kiên nhẫn, anh ta muốn có con trai nhưng không muốn nuôi một ông tổ tông.

Vợ anh ta trước đây không dám hó hé một tiếng, từ khi có người nói đứa con trong bụng này là con trai, cô ấy sắp bay lên trời rồi.

Vì con trai, anh ta nhịn.

Đừng tưởng anh ta không nhìn thấy, ánh mắt cô ấy sắp dính vào người đàn ông đối diện rồi.

Nếu không cho cô ấy chút màu sắc để xem, cô ấy sợ là có thể đội cho anh ta một cái mũ xanh.

Cũng không nhìn xem mình ra sao!

Tiểu Thúy thấy chồng nổi giận, lập tức không dám lên tiếng, lặng lẽ cầm bánh ngô ăn.

Chồng Tiểu Thúy vẫn chưa hết giận, anh ta nhìn cô ấy một cách nham hiểm, nói: “Nếu đứa này không phải con trai thì em tự lo liệu đi!”

Mẹ chồng Tiểu Thúy lập tức tát con trai, miệng lẩm bẩm, nói: “Nói bậy bạ gì thế, sao có thể không phải con trai! Nhất định là con trai!”

Không hiểu sao Tiểu Thúy lại thấy bất an trong lòng.

Mặc dù mọi người đều nói trong bụng cô ấy là con trai nhưng sâu trong thâm tâm cô ấy vẫn có chút nghi ngờ.

Lỡ như sinh ra lại là con gái thì sao?

Nhưng nhìn thấy thái độ của mẹ chồng đối với cô ấy tốt hơn, chồng cũng không giống như trước đây, không đánh thì cũng mắng, cuộc sống của Tiểu Thúy đột nhiên trở nên vô cùng dễ chịu.

Cô ấy dần quên đi chút nghi ngờ đó, cũng giống như mẹ chồng, kiên định tin rằng trong bụng mình là con trai.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK