Mục lục
Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ đến trước đây Hứa Thiệu nói sẽ để mắt đến Lưu Đại Đầu, Cố Sương không khỏi có chút nghi ngờ, có phải Hứa Thiệu lén lút trùm bao tải đánh người không?

Cố Sương có chút tò mò, sau đó gặp Hứa Thiệu liền hỏi anh.

Hứa Thiệu khựng lại, phủ nhận.

Mặc dù có ý định đó nhưng anh vẫn chưa hành động.

Hơn nữa nửa đêm lén lút trùm bao tải đánh người... ừm, phong cách của Hứa Thiệu luôn quang minh chính đại, chưa bao giờ dùng thủ đoạn đánh lén.

Người tốt bụng nào làm vậy nhỉ, Cố Sương chống cằm, có chút tò mò.

Làm tốt lắm.

Tiếc là Lưu Đại Đầu đang dưỡng thương ở nhà, căn bản không ra ngoài, nếu không cô nhất định sẽ đi xem trò cười.

Liễu Thanh và Cao Ngọc Lan biết được Lưu Đại Đầu bị đánh, chỉ thấy hả hê.

Thậm chí còn muốn hắn ta bị đánh nặng hơn.

Tiết Trác Thanh cũng có chút tò mò, nói với Hứa Thiệu: “Là ai vậy, nhanh hơn chúng ta rồi.”

Hai người còn chưa ra tay.

Hứa Thiệu chậm rãi nói: “Tôi bảo người để mắt đến Lưu Đại Đầu, anh ta hẳn biết.”

Bà nội Lưu bưng bát mì trứng đến phòng Lưu Đại Đầu, cẩn thận nói: “Đại Đầu, bà nấu mì trứng cho cháu, cháu ăn nhanh đi.”

Lưu Đại Đầu đang nằm trên giường nhăn nhó, thấy bà nội bưng đồ ăn vào, nhịn đau ngồi dậy, nhận lấy bát rồi ăn ngấu nghiến.

“Bà, bà ăn chưa?” Lưu Đại Đầu ngẩng đầu khỏi bát, thấy bà nội vẫn luôn nhìn mình trìu mến, liền hỏi.

“Bà không đói, lát nữa bà ăn.” Bà nội Lưu nghe cháu trai quan tâm, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười.

Trong nồi vẫn còn một ít nước dùng.

Lưu Đại Đầu nhíu mày, nói thẳng: “Đến giờ này rồi, bà, bà đưa bát đây, chúng ta cùng ăn.”

Bà nội Lưu luôn nghe lời cháu trai, liền làm theo.

Lưu Đại Đầu thấy trong bát bà nội toàn là nước dùng, bên trong ngâm một chiếc bánh ngô đen, không nói hai lời liền gắp hai đũa mì từ bát mình sang cho bà.

Bà nội Lưu vội nói: “Được rồi, được rồi, bà không đói, ăn không hết nhiều thế này!”

“Mới có bao nhiêu, ăn không hết thì từ từ ăn.” Lưu Đại Đầu nói.

Bà nội Lưu biết Đại Đầu là quan tâm mình, trên mặt nở hoa.

Vừa ăn mì vừa nói chuyện với Lưu Đại Đầu.

TBC

Lưu Đại Đầu chỉ lo cúi đầu ăn mì, lời bà nội nói, tai trái vào tai phải ra, trả lời qua loa.

Bà nội Lưu nói chuyện thì nhìn thấy vết thương trên mặt cháu trai, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bà sờ vào cục u trên đầu cháu trai, mắng: “Đồ c.h.ế.t tiệt, ra tay tàn độc thế, lòng dạ đen tối quá!”

“Còn cả mụ già khó tính nhà bên, toàn nói lời cay độc, xì, bà ta mới làm chuyện gì trái lương tâm chứ!”

Cư nhiên nói Đại Đầu nhà bà làm nhiều chuyện trái lương tâm, đây là gặp báo ứng rồi.

Bà nội Lưu không thoải mái trong lòng, bà biết mọi người trong đội đều không ưa Đại Đầu nhà bà, cho rằng anh ta là một kẻ vô tích sự, không ai muốn gả con gái cho anh ta.

Bà nội Lưu cũng có chút hối hận, bà thương cháu từ nhỏ đã mất cha mẹ, cái gì cũng không nỡ để cháu làm, sợ chịu ấm ức, kết quả lại nuôi cháu trai thành tính như vậy.

Thấy Đại Đầu ngày càng lớn tuổi, vẫn chưa lấy được vợ, bà nội Lưu sốt ruột lắm.

Cũng thấy những người đó hẹp hòi, Đại Đầu nhà bà tuy không có tiền đồ như vậy nhưng cũng là một đứa trẻ ngoan.

Lưu Đại Đầu vừa ăn xong mì, nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, rất nhanh sau đó lại nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, bà, đừng nói chuyện này nữa!”

Bà nội Lưu thấy cháu trai không vui, vội ngậm miệng, nói: “Được, được, được, bà không nói nữa, Đại Đầu nghỉ ngơi cho khỏe.”

Bà nội Lưu cầm bát đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK