Mục lục
Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Hứa Thiệu đã mặc vào, cố ý chạy đến chỗ bà nội Cố để cảm ơn bà.

“Mặc thoải mái là được, đợi cũ rồi, bà lại làm cho cháu cái mới.”

Bà nội Cố hòa ái dễ gần, đối xử với Hứa Thiệu còn chu đáo hơn cả cháu trai ruột của mình.

Cố Hải ngồi xổm một bên thở dài, địa vị của cậu ta ở nhà ngày càng thấp.

Hứa Thiệu cong môi, nói: “Được ạ.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến tháng bảy, trời nắng như đổ lửa.

Lúc này, đội sản xuất bắt đầu bận rộn, đến mùa gặt hái rồi.

Mọi người trên đồng ruộng làm việc hăng say, già trẻ gái trai đều ra trận!

Thời tiết quá nóng. Các xã viên dậy từ ba bốn giờ sáng, làm đến trưa, sau đó nghỉ ngơi vài giờ, tránh thời điểm nóng nhất, đến bốn năm giờ lại tiếp tục làm việc, làm đến tận mười giờ tối.

Thời gian gấp, nhiệm vụ nặng, cường độ lao động lớn.

Gần một tháng trời đều như vậy.

Đây là thời điểm vất vả nhất trong năm, bà nội Cố thương con cháu, thời gian này cố gắng làm đồ ăn ngon cho người nhà.

Hứa Thiệu và Tiết Trác Thanh cũng ăn ở nhà họ Cố.

Trước đây họ ở trong viện thanh niên trí thức, ăn chung với mọi người.

Gia đình Hứa Thiệu và Tiết Trác Thanh điều kiện tốt nhưng không phải tất cả thanh niên trí thức đều như vậy.

Bình thường mọi người ăn gì thì họ cũng ăn theo.

Nếu thèm thì đến nhà hàng quốc doanh ăn thêm, cải thiện bữa ăn.

Đôi khi không tiện lắm.

Bà nội Cố bây giờ nhìn Hứa Thiệu giống như nhìn người nhà, thấy anh có vẻ gầy đi, vội vàng bảo anh đến nhà ăn cơm.

Hứa Thiệu không từ chối, còn dẫn theo cả Tiết Trác Thanh.

Tất nhiên, họ tự mang theo khẩu phần ăn.

Hai người đàn ông trưởng thành, sức ăn không nhỏ, đương nhiên không thể để nhà họ Cố chịu thiệt.

Tiết Trác Thanh không ngại chút nào, ăn cơm bà nội Cố nấu, liên tục gật đầu.

Ngon hơn nhiều so với những nữ thanh niên trí thức nấu, Tiết Trác Thanh miệng ngọt, dỗ bà nội Cố vui vẻ, liên tục bảo anh ta ăn nhiều hơn.

Hứa Thiệu nhàn nhạt liếc anh ta một cái.

Tiết Trác Thanh chú ý đến ánh mắt của Hứa Thiệu, sao vậy, đây là không hài lòng khi mình được hoan nghênh ở nhà họ Cố, cảm thấy địa vị của mình bị đe dọa sao?

Nghĩ đến đây, Tiết Trác Thanh không nhịn được bật cười, cảm thấy sự mệt mỏi trên người đã tiêu tan hơn phân nửa.

Đánh c.h.ế.t cũng không đi gặt hái, cả đời này anh ta chưa từng mệt mỏi như vậy.

Động đậy cánh tay, Tiết Trác Thanh lập tức nhăn mặt, cảm thấy cơ thể sắp rã rời.

Đột nhiên có chút hối hận khi xuống nông thôn.

Ăn xong bữa trưa.

TBC

Cố Sương nhìn Hứa Thiệu gầy đi một chút, cũng đen đi một chút, ừm, vẫn đẹp trai như thường.

Tiết Trác Thanh thức thời về viện thanh niên trí thức trước, nhường không gian cho Cố Sương và Hứa Thiệu.

Chiều còn phải làm việc, anh ta phải ngủ một giấc để nghỉ ngơi, mệt c.h.ế.t anh ta rồi.

Những người khác trong nhà họ Cố cũng về phòng nghỉ ngơi, Cố Sương liếc nhìn Hứa Thiệu, hỏi: “Có muốn em xoa bóp cho anh không, để thư giãn?”

Nhìn ánh mắt quan tâm của cô, Hứa Thiệu nuốt xuống câu “Không cần.” đã đến bên miệng, anh nói: “Cảm ơn.”

Cố Sương cong môi, lập tức bảo anh ngồi lên ghế, Hứa Thiệu phối hợp ngồi xuống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK