Mục lục
Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ Lưu nghe vậy, cũng nói: “Vậy thì để Tam Nha đến chỗ con chơi hai ngày, việc nhà để chị hai con làm.”

“Nếu chị hai không chịu làm thì sao?” Tam Nha hỏi.

“Không làm việc thì không được ăn cơm, lớn từng này rồi, công điểm kiếm được chẳng được mấy, tâm trí cứ bay lung tung, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện ăn bám.”

Mẹ Lưu vừa dứt lời, Lưu Nhị Nha đã từ trong nhà đi ra.

“Mẹ, năm mới mà mẹ chửi người làm gì.” Biết ngay là nói xấu cô ta mà.

Mẹ Lưu lạnh lùng nói: “Mẹ chửi ai? Chẳng phải con chính là loại người như vậy sao? Sự thật còn không cho nói à?”

Nếu không phải nể mặt năm mới, bà đã sớm ra tay dạy dỗ rồi.

Cố Giang liếc nhìn Lưu Nhị Nha, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.

Ba đứa em vợ nhà này, anh vẫn thích Tam Nha và Tiểu Bảo hơn.

“Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó Tam Nha đến ở hai ngày, chơi với Sáng Sáng.” Cố Giang ôn hòa cười với Tam Nha.

Lưu Nhị Nha không nghe thấy câu nói trước đó, nghe vậy lập tức nói: “Anh rể, nhà còn một đống việc, Tam Nha không có thời gian ra ngoài đâu.”

Lúc này, cha Lưu lên tiếng: “Thế chẳng phải còn có con sao, đến lúc đó con ở nhà giúp mẹ con.”

Lưu Nhị Nha nói: “Con không muốn đâu, chị cả, con cũng muốn đến nhà chị ấy chơi.”

Mẹ Lưu nói: “Con nghĩ hay nhỉ, còn chơi nữa, con chơi cái gì, Tam Nha là đến chơi với Sáng Sáng, không phải đến chơi với con.”

“Con cũng có thể chơi với Sáng Sáng.” Lưu Nhị Nha đảo mắt.

“Sáng Sáng không thích con.” Mẹ Lưu nói.

TBC

Lưu Nhị Nha đi đến bên giường, vừa đưa tay về phía Sáng Sáng làm bộ muốn bế nó, vừa nói: “Ai nói Sáng Sáng không thích con?”

Cô ta thấy nó cười toe toét, nhìn là biết tính tình tốt, cô ta còn dỗ không được một đứa trẻ sao.

“Đến đây, Sáng Sáng, dì hai bế nào.” Lưu Nhị Nha cố tình hạ giọng, trên mặt còn nở nụ cười, dụ dỗ.

Sáng Sáng nghe thấy tên mình, ngẩng đầu nhìn Lưu Nhị Nha một cái, thấy cô ta muốn bế mình, liền nhíu mày: “Không!”

Nói rõ ràng vô cùng, còn chui đầu vào lòng Tam Nha bên cạnh.

Mẹ Lưu lập tức cười: “Thấy chưa, mẹ đã nói Sáng Sáng không thích con rồi.”

Đứa trẻ nào trong thôn cô ta cũng không chơi được, nhìn là biết không có duyên với trẻ con.

Trước đây chơi với con gái nhà họ Lâm còn được, dạo gần đây không biết vì sao, hình như cũng cãi nhau rồi.

Mẹ Lưu nghĩ đến là đau đầu, trước đây khi Tiểu Ngọc còn ở nhà, rất nhiều nhà đều để mắt đến Tiểu Ngọc, muốn hỏi cưới Tiểu Ngọc làm vợ.

Đến lượt Nhị Nha thì chẳng có ai đến hỏi. Nhìn đã mười tám mười chín tuổi rồi, mẹ Lưu rất lo lắng.

Lưu Nhị Nha không vui thu tay lại, không bế thì không bế, cô ta còn lười bế nữa là.

Cô ta quay người đi vào bếp tìm cơm ăn.

“Mẹ, cơm sáng đâu?”

“Ăn hết rồi.”

“Con còn chưa ăn mà!”

“Ồ, dù sao cũng hết rồi, tại sao lúc ăn cơm con không dậy, con đợi đến trưa rồi ăn.”

Lưu Nhị Nha nhìn tủ khóa, dậm chân.

“Chị, anh rể, hai người đói chưa, hay là bảo mẹ nấu cơm nhanh đi.” Lưu Nhị Nha nói.

Lưu Ngọc mỉm cười: “Không cần đâu, còn sớm mà, nhà chị ăn rồi mới đến, không đói.”

Lưu Nhị Nha không được như ý, mặt mày khó chịu, từ trên bàn lấy một nắm đồ ăn vặt nhét vào bụng.

~~

Ăn xong bữa trưa.

Cố Giang bế con cùng vợ là Lưu Ngọc rời khỏi nhà họ Lưu, trên đường gặp một cô gái.

“Chị Lưu Ngọc, năm mới vui vẻ.”

Lưu Ngọc nhìn cô ta một cái: “Là Lâm Ân à, năm mới vui vẻ.”

Lâm Ân cười cười: “Hai người giờ về luôn à?”

Cố Giang vô tình nhìn thẳng vào mắt cô gái tên Lâm Ân này, anh ta luôn cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn mình có gì đó kỳ lạ.

Cố Giang không hiểu tại sao.

“Ừ.” Lưu Ngọc trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK