Minh Hiên nói điện thoại xong, nhìn cũng không nhìn liếc mắt cô một cái liền đứng dậy đi đến phòng tắm tắm rửa, sau đó lại trở lại ôm cô đi tắm, hắn tức giận thì tức giận, nhưng chuyển động vẫn là thực mềm nhẹ, giống như cô là một pho tượng nhỏ bé bằng thủy tinh.
Tắm rửa xong, hắn giúp cô lau khô người, vừa định ôm cô đi ra ngoài thì Minh Nhan lui lại một bước, nhỏ nhẹ nói. “Tự em......” có thể đi. Một ánh mắt lạnh đảo qua, nửa câu sau cũng tự động biến mất, ngoan ngoãn để hắn ôm ra ngoài mặc quần áo.
Ai...... Đây là cái tình huống gì vậy, Minh Nhan có chút không có gì để nói, sao cô cảm thấy hiện tại cô ngược lại trở thành yếu thế một phương như vậy, dường như vừa lúc trước cô vẫn còn là cường thế một phương cơ mà, ai, thế giới này đều đảo ngược hết rồi.
Đang lúc Minh Nhan ai oán thì thấy Minh Hiên dẫn theo hai người đi vào, một nam một nữ, người nữ cũng hơi lớn tuổi, hẳn là bác sĩ khoa phụ sản rồi, vừa vào cửa liền lấy những dụng cụ trong hộp y tế ra giúp cô làm kiểm tra, mà cái người nam kia hẳn là quen biết với Minh Hiên, vừa vào đến liền đứng ở bên cạnh Minh Hiên, vẻ mặt thì như đang xem kịch vui.
Bất quá bộ dạng hắn thật đúng là đẹp, là một loại dễ nhìn không giống với Minh Hiên, có loại cảm giác yêu mị, Minh Nhan âm thầm nuốt nuốt nước miếng, xong rồi, cô bị Tân Vãn lây bệnh mê trai rồi.
Bác sia rất nhanh đã làm kiểm tra xong cho Minh Nhan, mỉm cười nói với Minh Hiên. “Yên tâm đi, không có việc gì, sản phụ cùng thai nhi đều thực bình thường.”
Bà vừa vào cửa liền nhìn ra vị dễ nhìn này có sắc mặt rất kém, vừa nãy lại cấp tốc mang bà đến đây như vậy, hại bà tưởng là tình huống thực nghiêm trọng, kết quả hết thảy đều bình thường, xem ra là vị này vì chuẩn bị làm ba ba mà khẩn trương rồi, nhưng xem ra người chuẩn bị làm ma ma lại rất trấn định, cứ như người không liên quan vậy.
“Ân, cám ơn.” Minh Hiên nhìn bà gật đầu một cái, sau đó xoay người tiễn bà ra ngoài.
Thừa dịp Minh Hiên đi ra ngoài có chỗ trống, vị đại soái ca kia bắt đầu bắt chuyện với Minh Nhan, vẻ mặt cười hì hì nói. “Yo, không ngờ Hiên tay chân rất nhanh nha, tìm đúng được một đại mỹ nữ, mỹ nữ ở cùng Hiên thực vất vả phải không?”
“Ách, cũng bình thường.” Minh Nhan xấu hổ đáp lại, thật sự không biết vì sao hắn lại hỏi vậy.
Đại soái ca lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nói. “Ai, cô không cần ngượng ngùng, tôi đều biết, cả ngày cậu ta đều trưng cái mặt thối kia, đến thánh nhân cũng sẽ nổi điên. Có khuôn mặt đẹp thì ích lợi gì a, ngay cả cười cũng không cười một cái, đem đi bán cũng chẳng có ai cần. Tôi nói với cô, nếu cô chịu không nổi cậu ta, thì có thể đến tìm tôi nga, trong ngực của tôi lúc nào cũng chuẩn bị tốt chờ cô, giúp cô an ủi tâm hồn bị tổn thương......”
“......” Khuôn mặt đẹp? Đem đi bán? Dùng mấy từ này để hình dung rất đáng sợ nga, Minh Nhan có chút bị dọa, không phải công việc của anh ta là cái kia chứ, nếu đúng như vậy, công việc làm ăn của anh ta nhất định rất đáng sợ, Minh Nhan liền nghĩ theo chiều hướng xấu.
“Nắm đấm của tôi cũng chuẩn bị tốt chờ cậu đây.” Một giọng nói lạnh lùng cắt đứt đại soái ca đang quảng cáo, Minh Hiên vẫn là trưng ra mặt thối đến bên cạnh Minh Nhan, kéo chăn lên cho cô, ra mệnh lệnh. “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi”.
“Ách, nga.” Minh Nhan ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tuy rằng giọng nói vẫn là lạnh lùng , nhưng hắn vẫn chịu nói chuyện với cô, đây không phải ý nói hắn không còn tức giận như lúc nãy nữa sao.
Thấy Minh Nhan ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ánh mắt hắn liền dịu đi, cũng không quay đầu lại mà hạ lệnh đuổi khách. “Cậu có thể đi rồi, không tiễn, còn nữa, sau này bảo vị bác sĩ kia mỗi ngày đều đến đây một chuyến đi.”
“Mỗi ngày? Không phải chứ, Hiên, tuy rằng mình chưa từng mang thai, nhưng cũng gặp qua không ít sản phụ, không cần khẩn trương như vậy, không tất yếu mỗi ngày đều phải kiểm tra một lần đâu, chỉ cần định kỳ đi khám thai là được rồi, thật đó.” Đại soái ca cau mày, ý đồ thuyết phục hắn ta đừng làm chuyện kinh động lớn như vậy.
Minh Nhan nghe vậy mở to mắt, âm thầm nuốt nước miếng một cái, người này nói chuyện thật sự là rất buồn cười: Nếu anh ta có thể mang thai, vậy không phải so với gà trống đẻ trứng còn muốn chấn động hơn sao.
Cố nén cười phối hợp gật gật đầu, hợp lý mà nói. “Đúng vậy đúng vậy, không cần mỗi ngày đều khám một lần, em luôn đi khám thai định kì mà.”
Mắt lạnh của Minh Hiên lại quét đến, lạnh lùng nói. “Nhắm mắt lại.”
“Nga.” Minh Nhan rụt lui cổ, nhắm mắt lại, tức giận vẫn còn chưa tiêu a, không phải đã nói không có việc gì rồi sao, vẫn là ngủ thì có vẻ an toàn hơn một chút.
“Đông Phương Dịch cậu đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi, còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ tự mình tiễn cậu đấy.” Giọng Minh Hiên như giảm xuống tám độ, từng chữ từng chữ một uy hiếp mà nói.
Đại soái ca tự thấy mất mặt sờ sờ mũi, lập tức xả ra một nụ cười: Đến thì đến, hắn vừa lúc có thể mượn cơ hội đưa bác sĩ đến tiện thể xem náo nhiệt, xem Hiên thay đổi sắc mặt so với mặt thối bình thường của hắn ta còn có ý nghĩa hơn.
Hay nha hay nha, hắn lại có chuyện để làm rồi, sau khi hạ quyết tâm hắn liền vui vẻ đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Minh Nhan lại vụng trộm mở to mắt, thấy hắn đang canh giữ ở trước giường mình, mày nhíu chặt, bộ dáng tựa hồ thực lo lắng, vì thế vươn tay vuốt lên mày hắn, nhẹ giọng trấn an. “Anh không cần lo lắng, lúc cục cưng một tháng em chưa nói với anh, anh còn không biết, khi đó chúng ta cũng đã làm qua, không có việc gì, huống chi hiện tại đã bốn tháng rồi, càng......” không có việc gì.
“Tư Đồ Minh Nhan.” Nửa câu sau Minh Nhan còn chưa nói xong liền bị tiếng rống giận dữ của hắn cắt đứt.
Sao vậy? Có chuyện gì? Minh Nhan sợ tới mức rụt lui vào bên trong, bất quá cô chỉ muốn an ủi hắn, hẳn là chưa nói sai cái gì chứ? [NV: đúng rồi, có sai gì đâu, chỉ vô cùng sai thôi à ~~~~]
“Ba tháng trước em đã biết em mang thai rồi có phải hay không?” Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi hỏi, cũng dám gạt hắn, biết rõ mang thai vậy mà không nói cho hắn biết, chết tiệt, ba tháng trước hắn còn không chỉ chạm qua cô một lần, mà còn là cái loại không thể tự khống chế nữa, may mắn cô không có việc gì, bằng không hắn không hối hận mà chết mới lạ.
Minh Nhan thầm mắng chính mình ngu ngốc, sao lại quên mất việc này, đây không phải không đánh mà khai rồi sao.
“Trả lời anh.” Minh Hiên thực hận không thể đánh mông cô thêm nữa, vì cô không biết tự yêu quý bản thân mình.