Minh Nhan có chút kinh ngạc, lập tức đã tự nghĩ thông suốt, nhất định là cô dâu kia còn chưa có phù dâu nên định tiện thể nhờ khách mời như cô giúp làm phù dâu luôn. [BN: haizz~~~ âm mưu, âm mưu to lớn a, NV: tỷ nghi ngờ là….]
Đằng nào cũng đồng ý rồi, vậy thì cô cũng giúp người giúp cho trót. Dù sao cô cũng chưa từng làm phù dâu, cứ coi như là luyện tập đi.
Vì thế cô vui vẻ thay quần áo, lúc đi ra thì phát hiện Mạc tổng tài cũng đã thay thành bộ lễ phục, hẳn là phải làm phù rể rồi. Phát hiện trong cửa hàng đột nhiên im lặng, Mạc tổng tài có chút tò mò ngẩng đầu nhìn một chút, kết quả tất cả bình tĩnh của hắn nháy mắt đã tan rã, đầu óc xuất hiện trạng thái trước nay chưa hề có.
Sau hai phút im lặng ở trong cửa hàng, Minh Nhan mới từ từ phát hiện có chút không ổn. Ngẩng đầu liền chống lại một đôi mắt nóng rực.
Minh Nhan bị ánh mắt nóng rựlàm cho trên mặt có chút phát sốt, cô biết gien di truyền của ba mẹ là gien trội nên bản thân cũng không tệ lắm. nhưng dù sao thì hắn cũng không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn cô chứ, cô sẽ thẹn thùng nha.
Cô theo bản năng cúi đầu, tránh đi ánh mắt mang tính xâm lược của hắn, bước nhanh đến bên cạnh hắn, vì muốn đánh vỡ cái không khí quá quỷ dị này nên cô cắn cắn môi dưới hỏi.
“Rất đẹp phải không?” Ngất, cô đã hỏi nhầm câu rồi, cô vốn là muốn hỏi bộ lễ phục phù dâu này có phải rất đẹp hay không, nhìn nó có chút giống lễ phục của cô dâu. Sau khi vừa hỏi xong Minh Nhan mới phản ứng lại, đây là cái vấn đề ngu ngốc gì vậy trời, cô thật hận không thể tự cắn lưỡi mình a. [BN: không phải giống mà chính là lễ phục cô dâu a]
Không nghĩ tới Mạc tổng tài lại phối hợp trả lời. “Phải, rất đẹp.” Đồng thời cũng phục hồi tinh thần lại, thu lại ánh mắt nóng rực vừa rồi.
“Ách, ý tôi nói là quần áo.” Minh Nhan cảm thấy có chút không ổn, thì thào bỏ thêm một câu.
Mạc tổng tài nhìn cô một cái, nghiêm trang đáp. “Tôi cũng là nói quần áo a. Lần này là do thời gian cấp bách nên tôi giúp cô chuẩn bị quần áo, lần sau sẽ để cô tự chọn cái cô thích. Chúng ta đi nhanh thôi.” Hắn nói xong liền đi ra ngoài trước.
Minh Nhan ở đằng sau hắn làm một cái mặt quỷ, cũng đi theo ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ tiếng nói thầm: Còn có lần sau sao, có mấy người tôi quen biết mà muốn tự quyết định chuyện cả đời thế này đâu.
Rất nhanh đã đến một tòa giáo đường, Minh Nhan cùng Mạc tổng tài song song đi vào, liếc mắt liền thấy quả nhiên không có ai đến tham dự lễ cưới, xem ra gia đình hai bên đúng là kịch liệt phản đối a. Nhưng lại có gì đó không đúng, vừa rồi cô vội vàng chỉ lo đến việc phải làm phù dâu mà quên hỏi người mà cô quen biết rốt cuộc là ai.
Mặc kệ người kia là ai, hắn không phải đến một vài người bạn cũng không có chứ, một cái giáo đường to như vậy, lại chỉ có một mục sư cùng hai người đàn ông, còn lại cái gì cũng không có.
Từ từ đã, hai người đàn ông? Vậy cô dâu đâu, còn chưa tới sao? Hay là, không phải chứ? Minh Nhan không tự giác nuốt nuốt nước miếng, hy vọng không phải như cô nghĩ, nhưng nghĩ lại cũng rất có khả năng a, nếu thực như vậy, cha mẹ cùng bạn bè bọn họ quả thật không thể chúc phúc cho bọn họ rồi.
Cô vừa đi vừa kéo góc áo Mạc tổng tài, thấp giọng hỏi. “Là hai người này sao?”
Mạc tổng tài cũng nhỏ tiếng trả lời. “Là hai người này. Không có việc gì, đừng sợ, cô đều quen biết họ mà.”
Minh Nhan dưới đáy lòng liếc mắt khinh thường, cái này thì liên quan gì chứ, quen biết thì sẽ không sợ sao? Mà cô cũng không có sợ hãi nha, chỉ là hơi hơi sợ mà thôi, sao hắn không nói trước với cô một tiếng, hại cô một chút tâm lý cũng chưa kịp chuẩn bị.
Minh Nhan tự nhủ trong lòng. “Không có gì là không thể, tình yêu là vô tội, bọn họ chỉ là không cẩn thận mà yêu thương người kia, giới tính chỉ không giống mình mà thôi, không được người đời tán thành cũng khổ sở lắm rồi, Minh Nhan ngươi nhất định không thể kỳ thị bọn họ, phải thật tâm chúc phúc cho bọn họ.” [BN: mụi chết cười với chị ấy a, NV: tỷ công nhận trí tưởng tượng của chị ấy vô cùng phong phú =]] ]
Sau khi đã củng cố trong lòng xong, Minh Nhan nắm chặt tay, nở ra một cái tươi cười chân thành, bước nhanh đến trước mặt bọn họ, quả thật đều là người mà cô quen biết, một người là thư ký La, người còn lại chính là La Tây tiên sinh hôm qua cô đã gặp.
La Tây tiên sinh vừa thấy cô đến, lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ, Minh Nhan nghĩ rằng có thể hắn sợ mình biết hắn là cái kia sẽ xem thường hắn, cho nên cô nhanh chóng đặt tay lên vai hắn, chân thành nói. “Tôi chân thành chúc phúc anh.”
Nghĩ lại thấy hình như không đúng. Nếu theo như cách nói của tiếng nước hắn hẳn là phải ngược lại mới đúng, vì thế cô lại bổ sung thêm một câu. “Không đúng, phải là anh chân thành chúc phúc tôi.” [NV: OMG ~~~]