Vụng trộm vừa dọn dẹp ly nước trà lại vừa tám với nhau.
Lưu Vũ Trạch dáo dác nói. “Các người đoán ai có thể làm cho Hiên lão đại của chúng ta thất thường như vậy.”
Trương Thắng Nhiên tiếp lời. “Theo tôi thấy nhất định là một phụ nữ. Có thể khiến một người đàn ông thất thường như thế, cũng chỉ có thể là một loại sinh vật tên là phụ nữ thôi.”
“Thiết.” Lưu Vũ Trạch, Đông Phương Giản, Phương Thần Ngạo đồng thời khinh bỉ hắn.
“Đương nhiên chúng tôi biết là phụ nữ, nếu đàn ông thì Hiên lão đại đã sớm hạ lệnh giết hắn rồi, chỉ cần cho lão đại một sợi cáp, một cái máy tính, chỉ là lão đại chúng ta không muốn làm thôi.” Lưu Vũ Trạch nói có chút sùng bái.
“Ý tôi muốn nói ở đây là cái dạng phụ nữ gì a.”
“Đúng đúng, cái dạng phụ nữ gì?” Đông Phương Giản phụ họa .
“Cái này phải hỏi Thần Ngạo nha, chẳng phải cậu ta nhàn rỗi không có việc gì làm mà cùng Lộ Y chạy về bên kia sao, nhất định cậu ta sẽ biết chút gì đó.”
Vì thế ba ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Phương Thần Ngạo, Phương Thần Ngạo ho một tiếng, hạ giọng chậm rãi nói. “Cái này thì tôi cũng chỉ phỏng đoán a, tám phần là lão đại cãi nhau với chị dâu, cho nên mới tâm tình bất định như vậy.”
“Di, chị dâu? Lão đại kết hôn khi nào vậy, sao tôi lại không biết, chị dâu là ai a?” Trương Thắng Nhiên bộc lộ trắng tr mục đích muốn hỏi.
Mọi người đồng thời cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.
“Còn có thể là ai, đương nhiên là chị Minh Nhan rồi, Hiên lão đại vậy chứ thật ra là một mầm móng si tình nha. Đối với chị Minh Nhan có thể nói là mười mấy năm như một ngày.” Phương Thần Ngạo chủ động giải thích nghi hoặc.
“Nói như vậy lão đại đã lừa được chị Minh Nhan rồi sao?” Lưu Vũ Trạch hưng trí bừng bừng hỏi, đây chính là tin tức lớn của thế giới.
“Tình hình cụ thể chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết lão đại lừa được chị Minh Nhan làm trợ lý của cậu ấy, tám phần là để gần quan được ban lộc*. Chị Minh Nhan cũng thực trì độn, vậy mà không nhận ra lão đại.” Phương Thần Ngạo nói ra những tin tức hắn biết mà có chút xấu hổ, thật sự là lão đại quá kín miệng, mà hắn lại không có cơ hội tìm hiểu từ chị Minh Nhan, hình như lão đại cứ như đang xem chừng cái gì ấy.
*gần quan được ban lộc: gần người có thế lực cũng được hưởng lợi lây (trong đoạn này ý nói ở gần lâu ngày cũng được yêu)
“Theo tôi nghĩ, trực tiếp lừa lên giường là được, phụ nữ a, chỉ cần cậu ở trên giường dỗ dành, đảm bảo cậu nói gì cô ấy sẽ nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng ngay.” Lưu Vũ Trạch phát biểu kinh nghiệm tán gái tâm đắc của hắn.
“Thiết, cậu cho rằng Hiên lão đại của chúng ta cũng cầm thú giống cậu sao a, lão đại của chúng ta vậy chứ là một người đàn ông tuyệt thế si tình trước nay chưa từng có nha. Tuyệt đối sẽ không làm ra việc cầm thú như thế.” Phương Thần Ngạo thập phần khó chịu việc Lưu Vũ Trạch vũ nhục thần tượng trong cảm nhận của hắn — Hiên lão đại.
“Tôi đích thực đã làm việc cầm thú đó. Thật ngại quá, đã phụ sự kỳ vọng của cậu.” Đột nhiên, từ phía sau bốn người truyền đến giọng nói lạnh như băng của Mạc Dịch Hiên.
“Ách.” Phương Thần Ngạo trong nháy mắt đã hóa đá, ba người kia cũng đổ mồ hôi lạnh, Hiên lão đại đứng phía sau bọn họ khi nào vậy? Còn đã nghe được bao nhiêu rồi? Xong rồi, xong rồi, dám nói xấu sau lưng lão đại, còn bị bắt tại trận, lần này chết chắc rồi
Mạc Dịch Hiên vờ như không thấy được hoảng sợ của bọn họ, lập tức nói. “Các người bắt tay vào xử lý vài chuyện trước đi, mau chóng chuyển tổng bộ về bên kia, chỉ sợ trước tiên phải khai chiến với lão nhân rồi. Tôi đi ra ngoài một chút.” Sau đó cũng không để ý đến mấy người kia nghe có hiểu không, liền tiêu sái đi ra ngoài mà không quay đầu lại.