Hôm nay vừa lúc có cơ hội mời cô đi ăn, chọn món ăn xong, hai người ngồi tán gẫu chờ món ăn mang lên. Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng nói trầm thấp mang theo ý cười của một người đàn ông:
“Thực trùng hợp, quản lí Thiệu, cư nhiên lại gặp được ở trong này.”
Thiệu Cách cùng Minh Nhan đồng thời ngẩng đầu nhìn mới phát hiện một người đàn ông mặc âu phục màu xanh đen đứng bên cạnh, chỉ đứng một chỗ cũng có một cỗ phong phạm trầm ổn, trên sóng mũi là kính mắt viền vàng lại tô thêm phần tao nhã cho hắn.
Thiệu Cách ngẩn ra, liền phản ứng cực nhanh đứng dậy, cười chào hỏi. “Tổng tài, không ngờ lại gặp ở nơi này, đến ăn cơm sao?”
Mạc Dịch Hiên gật gật đầu, đáp. “Đúng vậy, tôi hẹn người ta cùng dùng cơm tại đây, không nghĩ tới phải đợi lâu thế này.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Minh Nhan, lễ phép hỏi. “Vị tiểu thư này có lẽ là bạn gái của quản lí Thiệu rồi, hân hạnh , tôi là Mạc Dịch Hiên.” Nói xong vươn tay ra. [NV: cũng là Hiên sao? Nghe quen quen nga *hắc hắc*, BN: mà mụi thấy anh ấy hỏi như vậy, miệng cười nhưng lòng căng lắm nha =]] ]
Minh Nhan cũng lễ phép đưa tay bắt lại, một bên giải thích nói. “Chào tổng tài, tôi là Tư Đồ Minh Nhan, không phải bạn gái quản lí Thiệu, chỉ là trợ lý của anh ấy mà thôi.”
Thiệu Cách cũng nhanh nhảu giải thích. “Bởi vì chiều nay tôi phải đi công tác, cô Tư Đồ vì giúp tôi sửa sang lại tư liệu cần cho chuyến công tác mà chưa ăn cơm, cho nên tôi mời cô Tư Đồ ăn bữa cơm trưa để bồi thường. Nếu tổng tài không ngại vậy cùng chúng tôi dùng cơm đi.” Câu cuối cùng này chỉ là giả vờ khách khí, nghĩ rằng tổng tài đại nhân tới nơi này nhất định là có hẹn với người khác, chắc sẽ không cùng bọn họ dùng cơm.
Mạc tổng tài nghe vậy gật gật đầu, lập tức nói. “Nếu hai vị không ngại, tôi đây liền quấy rầy.” Nói xong nhìn về phía Minh Nhan. [BN: anh vô đối wá =]], NV: tỷ ngất]
Minh Nhan nghĩ rằng hắn nhất định sẽ uyển chuyển từ chối, không ngờ hắn lại đồng ý, trong lòng âm thầm kinh ngạc, thấy hắn nhìn về phía mình, trong lòng cả kinh, vội vàng nói. “Không ngại, không ngại, tổng tài mời ngồi.” Mạc Dịch Hiên nói tiếng cảm ơn xong liền ngồi xuống, gọi bồi bàn tới kêu thêm vài món ăn.
Lần đầu tiên Minh Nhan gặp Mạc tổng tài, trong lòng nghĩ hắn quả thật rất đẹp trai a, xem ra cô nhóc Tân Vãn kia lại sắp mê trai rồi, nếu như cô ấy biết được mình cùng ăn cơm với tổng tài, cô ấy có thể ghen tị đến chết hay không a.
Nghĩ đến bộ dạng Tân Vãn ảo não đấm ngực dậm chân thì Minh Nhan không khỏi nhếch khóe miệng lên. Thiệu Cách cùng Mạc Dịch Hiên không khỏi nhìn có chút ngây người, cũng may có bồi bàn mang món ăn lên, bọn họ mới xấu hổ thu hồi ánh mắt, mà Minh Nhan vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên đối với chuyện vừa rồi không hề có cảm giác.
Sau khi đồ ăn đã mang lên Minh Nhan mới phát hiện Mạc tổng tài thế nhưng lại chọn một phần tôm luộc, ánh mắt thèm thuồng của cô âm thầm nuốt ngụm nước miếng, rất thèm nga, đã lâu chưa được ăn. Từ sau khi Hiên Hiên đi du học, bởi vì không có người bóc vỏ tôm cho cô, cho nên không ăn lần nà
Mà lúc sang thăm Hiên Hiên, bởi vì cô bận công việc, mà Hiên Hiên phải vội vàng đi học, mỗi lần đều là quay lại vội vàng, rất ít có cơ hội cùng ngồi ăn bữa cơm.
Bây giờ nhìn món tôm luộc mà cô thích nhất, Minh Nhan cảm thấy cô đã sắp chảy nước miếng, nhưng là trước mặt người lãnh đạo trực tiếp cùng ông chủ lớn của công ty, nước miếng này nhất định không thể chảy ra. Cho nên cô liều mạng nuốt nước miếng, mệnh lệnh cho ánh mắt chính mình quay về trên đĩa cơm, vùi đầu mà khổ ăn.
Cô đang đấu tranh tư tưởng cùng cơm thì đột nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, trong bát của cô xuất hiện một con tôm luộc còn nguyên mà cô thích nhất cũng hận nhất.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn tổng tài đại nhân chính là đang cười dài nhìn cô, thấy cô ngẩng đầu liền nói. “Tôi thấy cô Tư Đồ vừa rồi nhìn chằm chằm nó, nên nghĩ cô rất thích ăn, liền tự chủ động gắp cho cô một con, cô Tư Đồ thích ăn chứ?”
Minh Nhan theo bản năng oán hận trả lời. “Không, kỳ thật là tôi hận nó.”
“Nga? Hận nó a.” Mạc Dịch Hiên buồn cười nhìn cô, sau đó giúp cô lấy con tôm trong chén ra, nhàn nhã bóc vỏ.
Minh Nhan nhìn ngón tay thon dài của hắn bóc ra thịt tôm trắng như tuyết, lại bắt đầu chảy nước miếng, rất muốn cắn một ngụm nga.
Sau khi hắn bóc xong lại thả vào bát của cô, mỉm cười hỏi. “Vậy bây giờ nó có đáng yêu hơn một chút hay không?”
Minh Nhan hí hửng, thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng, một bên đem thịt tôm chấm nước chấm, một bên trả lời. “Đáng yêu hơn. Uhm, ăn thật ngon nga”.
Vừa nuốt xuống thì con tôm thứ hai đã được bóc xong đưa đến. Minh Nhan không chút suy nghĩ trực tiếp gắp rồi chấm, sau khi bỏ vào miệng mới đột nhiên nhớ tới có chút không thích hợp, vì thế nhanh chóng nuốt thịt tôm trong miệng xuống, lắp bắp hỏi. “Tổng tài, anh vì cái gì? Uhm, cái kia......” Thật sự là ngượng ngùng hỏi ra miệng, cũng không thể hỏi người ta là sao anh lại biết tôi không biết bóc vỏ tôm a.
Mạc Dịch Hiên dường như nhìn thấu cô muốn nói cái gì liền nói tiếp. “Ha ha, tôi có một người chị cũng giống như cô, thích ăn tôm luộc nhất, lại không biết bóc vỏ tôm, cho nên mỗi lần nhìn thấy trên bàn cơm có món này đều sẽ xuất hiện cái loại biểu tình vừa thích vừa hận như cô lúc nãy. Cho nên tôi mới biết đấy chứ. Ha ha, cô yên tâm ăn đi, tôi cũng đã lâu không bóc vỏ tôm cho cô ấy, cô coi như là thành toàn cho tôi, để tôi ôn lại không khí gia đình ấm áp một chút đi.”
Minh Nhan vừa nghe liền xả ra một cái mỉm cười thật to, cười nói. “Rất trùng hợp nga, tôi cũng có một em trai, mỗi lần ăn tôm đều là nó bóc cho tôi. Nó còn có thể làm lẩu thái, nó làm đồ ăn đặc biệt rất ngon.......” Minh Nhan vừa nhắc tới Minh Hiên liền bắt đầu thao thao bất tuyệt nói hắn tốt thế này thế kia.
Mạc Dịch Hiên gật gật đầu, tỏ vẻ hắn phi thường cảm thấy hứng thú, còn không quên sáp vào một hai câu, nói chị gái hắn như thế này, như thế kia. Trong tay cũng không dừng động tác bóc tôm. Một mâm tôm có hơn phân nửa đều đến miệng Minh Nhan. [NV: *oạch*, chị Nhan thật hồn nhiên a ~~~; BN: cũng bởi hồn nhiên mà sau này chị bị anh… haha, mọi người chậm rãi đón đọc mấy chap sau cho nó hứng thú a =]] ]