Cứ đi mãi, cũng không biết qua bao lâu, Minh Nhan chỉ cảm thấy hai chân mỏi nhừ, bàn chân cũng đau nhức. Hẳn là bị phồng lên rồi, cô nhìn đông nhìn tây, muốn tìm một nơi ít người để cởi giầy ra, xem xét một chút.
Đột nhiên, hai mắt cô sáng lên, có một con hẻm nhỏ ở đằng kia, có thể trốn đỡ nha. Nhanh chóng đi đến đó. Nhưng vừa đi đến đầu ngõ, cô chợt nghe bên trong có tiếng chửi bậy.
“***, thằng nhóc thối, không muốn sống nữa hả, dám trộm đồ của lão đây. Ta mẹ nó sẽ đánh chết ngươi, thằng nhóc thối kia.”
Minh Nhan hơi co rúm lại, nhẹ nhàng rón rén tiến lên, cô núp vào góc tường, vụng trộm hé đầu ra một chút. Nhờ trăng chiếu sáng, cô thấy một người đàn ông ở trần thân trên, cả người béo mập đang túm lấy một cậu bé đánh không ngừng, vừa đánh vừa chửi rủa.
Trên thân thể gầy yếu của cậu bé đầy những vết thâm tím, đầu cũng bị đánh rách, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương. Mà cậu bé tuy bị đánh đến vô cùng thê thảm, nhưng vẫn không hề mở miệng cầu xin tha thứ, thậm chí ngay cả rên cũng không có , không giãy dụa, không phản kháng mặc cho người đàn ông kia tay đấm, chân đá. Khóe miệng vẫn cười trào phúng, quật cường, giống như chết đối với nó chẳng là gì cả.
Mà bộ dạng người đầy máu của cậu bé này lại khiến Minh Nhan nhớ tới đứa em trai của cô lúc trước khi ra đi.
Theo bản năng cô chợt thốt ra. “Em trai, em trai.” Minh Nhan nắm chặt nắm tay, trong đầu cô đột nhiên có một ý nghĩ mãnh liệt hiện lên,“Mình phải cứu nó, phải cứu nó, nó là em trai mình.” Nhớ tới đầu phố có một buồng điện thoại công cộng, mặc kệ chân đau, cô chạy vội ra ngoài cầu cứu.
Cô giải thích sự tình xảy ra, miêu tả lại cảnh vật xung quanh, sau khi nghe được lời cam đoan sẽ lập tức đến, gác điện thoại lên, liền chạy vội trở về, dùng hết sức đánh vào người gã đàn ông béo mập kia. Vì không có phòng bị nên tên đó hơi lảo đảo, buông lỏng tay đang túm cậu bé. Cậu bé ngay lập tức ngã xuống trên mặt đất, Minh Nhan thuận thế chạy đến trước, ôm cậu bé vào trong lòng.
“Ai da, mẹ nó, đứa nào không muốn sống dám đánh tao.”
“Ông không được bắt nạt em trai tôi.”
Một nam một nữ, một cao một thấp, hai bên đều trừng mắt đối phương rống lên cùng lúc.
“Mẹ nó, con nhóc chết tiệt kia. Mày là chị nó hả? Mày là chị nó mà để nó đi trộm đồ vậy sao? Ít mẹ nó bậy bạ đi, cút ngay cho tao, nếu không tao đánh luôn mày bây giờ.” Gã đàn ông béo mập quay đầu nhìn thấy đằng sau không có người lớn, chỉ có con nhóc mười mấy tuổi này. Nhất thời tức giận lại dâng cao, muốn đem Minh Nhan quăng qua một bên.
“Ông nói bậy, em trai tôi không có trộm đồ gì của ông hết. Là ông, là ông muốn lừa bán con nít, em trai tôi không đi theo ông, ông liền đánh nó.” Minh Nhan vừa che chở cho cậu bé trong lòng, vừa lùi về phía sau vài bước, đúng lý hợp tình mà rống lên với hắn, cô tuy thua người nhưng không thể thua trận. Nhìn bộ dáng của cô cứ như đang nói chuyện có thật. [NV:câu này ta chém]
“***,con nhóc chết tiệt kia, mày đừng ngậm máu phun người, cái gì tao lừa bán con nít? Con mắt nào của mày thấy tao lừa bán con nít hả?” Gã đàn ông béo mập vừa nghe thấy vậy đỏ mặt tía tai điên cuồng hét lên với Minh Nhan.
“Cả hai mắt tôi đều nhìn thấy ông lừa bán em trai tôi, vừa rồi còn có ý đồ lừa bán tôi. Ông không phải là đàn ông a, có gan làm mà không dám nhận.” Minh Nhan rống lại với vẻ mặt khinh bỉ.
“Tao mẹ nó có ý đồ lừa bán mày?!” Gã đàn ông béo mập đó một tay chống hông, một tay không thể tin mà chỉ vào chính mình, hắn chỉ cảm thấy mình sắp bị con nhóc chết tiệt trước mặt kia chọc tức hộc máu rồi.
“Thấy chưa, chính ông cũng thừa nhận rồi.” Biểu tình trên mặt Minh Nhan bỗng nhiên như chuột. Cảm giác được người trong lòng cúi đầu “Ách” một tiếng, như là cũng không thể tin được trước người chị có bản lãnh đổi đen thành trắng này a.
“***, con nhóc chết tiệt kia, mày mẹ nó giỡn với tao đó hả?” Gã đàn ông béo mập thẹn quá hóa giận tiến lên, “Ba” một cái tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang của Minh Nhan.
Minh Nhan bị tát một cái làm hốc mắt đỏ lên, nhưng vẫn quật cường không cho nước mắt chảy xuống, liều mạng giữ lại ở khóe mắt. Trong lòng cũng co rúm lại, hung ác trừng mắt gã đàn ông béo mập, hận không thể đem hắn ta bầm thành trăm mảnh.
Đợi đến khi Minh Nhan áp chế xúc động muốn khóc, thì năm ngón tay đã hiện rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô cười như không cười nhìn gã đàn ông béo mập, lạnh lùng phun ra một câu. “Tôi đã lớn như vậy, cũng không có ai dám đánh tôi, ông sẽ chết thực thê thảm.” Thực không giống như nguyền rủa mà như là đoán trước được tương lai của hắn vậy.
Tên kia bị khí thế xơ xác tiêu điều trên người của cô bé làm cho ngẩn ngơ, lập tức cảm thấy một trận hàn ý lạnh thấu xương. Không chờ hắn phản ứng thì cô bé đã kêu to. “Cứu mạng a, giết người, lừa bán con gái vị thành niên, cứu mạng a!”
Theo tiếng kêu cứu của cô, tiếng còi cảnh sát cũng từ từ lại gần, Minh Nhan vẫn tiếp tục hô, tên đàn ông béo mập đó theo bản năng muốn chạy, nhưng vì hắn quá mập đã gây trở ngại cho tốc độ chạy rất nhiều. Mà hắn hoảng quá, đâu không chạy, lại nhằm ngay hướng xe cảnh sát mà chạy lại, có thể hắn theo bản năng mà nghĩ rằng chính mình mới là người bị hại rồi.
Không bao lâu, những người mặc cảnh phục cảnh sát đã khống chế được hắn, sau đó mang theo hai người bị hại một lớn một nhỏ cùng lên xe về cục cảnh sát để lấy khẩu cung.
Lúc cô đi vào cục cảnh sát thì trời đã gần sáng rồi. Minh Nhan đầu tiên là nhờ một chú cảnh sát hòa ái dễ gần giúp cô gọi về nhà cho cô dượng của mình, hy vọng bọn họ chưa thấy tờ giấy hôm qua cô để lại, nếu không cô của cô chắc chắn sẽ khóc đến chết, mà dượng cũng sẽ bị cô của cô làm tức chết a. Bây giờ, cô không nghĩ đến cái chết nữa, bởi vì cô còn có một đứa em trai cần được lo lắng, chăm sóc.
Sau đó cô lại yêu cầu họ kiểm tra giúp vết thương của cô và em trai mình, cái tát trên mặt cô không thể chịu đựng vô ích, còn có vết thương trên người em trai đang trong lòng. Mà dưới ánh sáng của ngọn đèn neon, vết thương trên người cậu bé càng thêm dọa người, vết roi, vết bầm tím, vết tàn thuốc châm vào, giăng khắp cơ thể, cơ hồ không còn nơi nào là nguyên vẹn. Có chỗ đã biến thành sẹo giống như đã có từ nhiều năm lắm rồi. Còn một số vết máu, chứng tỏ là vừa mới bị. Nhìn cậu bé trong lòng gầy trơ, nó rốt cuộc là sống qua ngày như thế nào mà lại chịu nhiều vết thương như vậy.
Cha mẹ nó đâu? Chẳng lẽ nó cũng giống mình, cha mẹ đều mất hết? Nghĩ đến đây, cô càng thêm khẳng định, nhất định phải để nó làm em trai của mình.
Toàn bộ quá trình lấy khẩu cung hoàn toàn là Minh Nhan tự biên tự diễn, còn cậu bé thì không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô, không đồng ý cũng không phản bác.
“Chú cảnh sát, cha mẹ cháu gặp tai nạn giao thông qua đời, em trai quá thương tâm, nó nói muốn đi tìm cha mẹ. Mà người lớn nhất thời sơ sẩy để lạc nó, cháu hôm nay đã đi theo hướng nó đi để tìm, thử xem có thể ở xung quanh mà tìm được nó hay không. Sau đó liền thấy người kia, có thể ông ấy đang lừa bán em trai cháu, em cháu không chịu đi cùng ông ta, ông ta liền hung hăng đánh em cháu, em cháu vì sợ hãi cho nên không dám nói lời nào, chú xem, ông ấy còn đánh cho mặt của cháu sưng lên cả rồi.” Nói xong cô còn chỉ vết thâm tím trên mặt mình, đôi mắt to tròn ngấn lệ. Chú cảnh sát thấy thế cũng không khỏi đau lòng, trong lòng lại mắng cái tên đàn ông béo mập kia vài câu ‘Đứa trẻ đáng yêu như vậy, ngươi cũng đánh, thật sự là súc sinh mà’.
Tranh thủ sự đồng tình, cô tiếp tục nói. “Cũng nhờ chú cảnh sát đuổi tới đúng lúc, bằng không chỉ sợ ông ta cũng đem cháu lừa bán . Ô ô......, chú cảnh sát, chú thật tốt.” Minh Nhan như thực như giả kể ra, nhất thời đã đem gã đàn ông béo mập từ người bị trộm đồ biến thành một tên buôn lậu lừa bán trẻ em.
Bất luận gã đàn ông béo mập giải thích như thế nào vẫn không có ai tin hắn, ai bảo mặt hắn giống người xấu làm chi, còn chẳng nói chẳng rằng bắt nạt người nhỏ yếu. Hơn nữa, người lên án hắn lại còn là một cô bé đáng yêu như vậy, bên cạnh còn có một cậu bé người đầy vết thương, có thể nói là chứng cớ vô cùng xác thực.
Trong tình huống mà tất cả đều nghiêng về phía cô, gã đàn ông béo mập đó ngồi bị tra khảo ở một bên đang cố sức cãi lại. Mà hai đứa nhóc giả vờ bị hại này nhờ cô chị nói chuyện ngọt ngào làm người ta thích nên được đối đãi như khách, miệng vết thương được sát trùng sạch sẽ, cũng được bôi thuốc. Được ân cần hỏi han, đưa cơm đưa nước, mà cậu em thủy chung không nói tiếng nào, ai cũng không để ý tới, chỉ có Minh Nhan kêu nó làm gì, nó liền làm cái đó, khiến những cô chú cảnh sát ra ra vào vào đều cảm khái, ‘Đứa trẻ này thật ngoan luôn nghe lời chị, đúng là chị em tình thâm a’.">