“Ân, em thật rất muốn xem, nhưng thân thể em trai em dạo này không khỏe, em phải ở nhà chăm sóc nó, để lần sau đi được không?”
Minh Nhan vừa nói điện thoại, vừa nhìn đồng hồ trên tường, đã gần bốn giờ rồi, Hiên Hiên cũng sắp về, cô đáp ứng hắn về sau đều phải cùng hắn ăn cơm chiều, không thể nuốt lời được.
Cho nên Nhâm Hạo a, thực xin lỗi em lừa anh, Hiên Hiên không phải thân thể không được khỏe mà là tâm tình hắn khó chịu. Minh Nhan trong lòng thầm nói tiếng xin lỗi với Nhâm Hạo.
“Nga, không sao, lần sau rồi đi cũng được, à đúng rồi thứ bảy này em có tiết học không? Mấy người b anh tổ chức đi dã ngoại, em có muốn cùng đi hay không a?”
Mặc dù hắn có chút thất vọng, nhưng nghe nói cha mẹ Minh Nhan mất sớm, chỉ còn lại cô cùng em trai, em cô không khỏe, làm chị lo lắng cũng không có gì đáng trách.
Huống chi thứ bảy này đi dã ngoại, là có thể ở cùng cô liên tục hai ngày một đêm, nghĩ đến đó tâm tình lại tốt lên.
“Đi dã ngoại ư? Thực thú vị nha, thứ bảy này em không có tiết học. Được rồi, để em nói với Minh Hiên đã, nhưng nó ở nhà một mình em cũng không yên tâm.” Minh Nhan tuy rằng rất muốn đi, nhưng nghĩ đến Minh Hiên ở nhà một mình lại có chút do dự, tốt nhất là Minh Hiên cũng có thể đi theo cô.
Vì thế lại hỏi một câu. “Mang thêm một người nữa cũng được chứ?”
Nhâm Hạo suy nghĩ một chút, cô còn muốn mang thêm một cái bóng đèn, nói thật là hắn có chút không tình nguyện, nhưng nghĩ lại trong đám bạn bè của hắn cũng không thiếu người độc thân, thêm một người cũng không sao, vừa lúc có thể mượn cơ hội này lấy lòng cậu em vợ tương lai một chút, liền gật đầu đáp ứng. “Không thành vấn đề. Em nói trước thời gian cho anh, để anh còn chuẩn bị cho tốt.”
“Hay quá.” Vừa nghe có thể mang thêm một người, như vậy Minh Hiên không phải ở nhà một mình, hẳn là sẽ không có vấn đề.
Tiếp đó, hai người trò chuyện vài câu, đến khi bên Nhâm Hạo có một cuộc điện thoại đến làm cắt đứt, hai người mới hẹn tối lại nói chuyện rồi cúp máy.
Gác điện thoại, Minh Nhan nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ, liền thay quần áo, đi siêu thị mua nguyên liệu để nấu cơm chiều. Sau khi trở về, sẽ rửa, rồi sắp sẵn, chờ Minh Hiên về rồi nấu. Không phải là tại cô lười mà thật sự là cô làm đồ ăn chỉ có màu sắc còn như hương vị thì... cô chả dám nhắc.
Rõ ràng cùng dùng một công thức giống người ta, cũng làm được món ăn, màu sắc thì thật giống, mùi vị cũng thơm lừng, nhưng khi ăn vào thì hương vị lại có chút kì quái.
Xem ra cô thực không có khả năng làm đầu bếp a, may mắn Minh Hiên có tay nghề tốt, chỉ cần liếc qua công thức một lần, đã có thể làm được đồ ăn sánh với đầu bếp nổi tiếng a. Hắc hắc, ngẫm lại cô thực sự may mắn nha, nhặt được một đứa em hoàn mỹ như vậy.
Minh Nhan đang ngây ngô cười thì bị tiếng mở cửa làm tỉnh, vừa nghe liền biết Minh Hiên đã về, Minh Nhan nhanh chóng ra đón hắn, cười dài nói. “Hiên Hiên đã về a.”
Nói xong liền cầm lấy cặp sách của Minh Hiên, năm nay Minh Hiên học cấp ba, sắp tới sẽ thi vào trường đại học. Vừa thông minh, thành tích lại xuất chúng. Hoàn toàn không có một chút khẩn trương như những học sinh khác, sớm đã tự học mà nắm chắt hết các kiến thức.
Minh Nhan luôn tin tưởng thành tích của em trai mình, cho nên cũng không quan trọng chuyện thi đại học của em mình, cô cùng Minh Hiên vui chơi vẫn là vui chơi như thường. Minh Hiên thấy cô ở nhà, tâm tình tốt, nhưng mặt vẫn như cũ, không lộ chút biểu tình, chỉ nhướng mi “Ân.” một cái.
Sau đó trở về phòng tắm rửa thay quần áo. Minh Nhan giúp hắn cất cặp sách, trong lúc vô ý lại làm rớt ra một phong thư màu hồng phấn. Di? Đây là cái gì? Nhặt lên, mở ra liền thấy, rõ ràng chủ nhân bức thư dùng bút dạ quang vẽ một trái tim thật to lên đó.
Thư tình? Ha ha, em cô nhận được thư tình. Lúc trước sao cô lại ngốc như vậy chứ, dựa vào ngoại hình cùng thành tích của Hiên Hiên, ở trường học cũng có thể được đánh giá là người trong vạn người a, sao lại không có nữ sinh thích được. Cô còn nhiều chuyện giới thiệu bạn gái cho hắn làm gì. Chả trách hắn giận cô, không phải đều tại cô làm điều thừa ư!
Cô nhanh chóng bỏ lại thư tình vào cặp sách của Minh Hiên, sợ Hiên Hiên nhìn thấy sẽ thẹn thùng, đến lúc đó, xem cũng không xem mà trực tiếp ném vào thùng rác thì không được tốt lắm a.
Dọn dẹp xong, cô lấy ra một cái tạp dề đáng yêu, một lát nữa sẽ đưa cho Hiên Hiên mặc vào, đây là cái tạp dề đầu tiên cô thiết kế, cũng là cái duy nhất, vì lúc trước đi du lịch từ Australia trở về, cảm thấy hình gấu túi thật đáng yêu, liền lấy hình ảnh nó thiết kế cái tạp dề này.
Hình cái đầu chú gấu túi đáng yêu chiếm hơn phân nửa phần ngực áo, hơn nữa còn được làm bằng nhung, dây cổ cùng dây lưng phía sau còn cố ý thiết kế thành bốn chân, đeo tạp dề này trên người nhìn thật giống như là nó đang bám vào mình vậy. Khiến người ta nhịn không được cũng muốn ôm một cá
Khi mới làm xong lúc đầu Minh Hiên còn không chịu mặc, bất quá dưới thế tấn công nước mắt lưng tròng của cô, cũng đành mặc vào. Mặc đã nhiều năm liền cũng thành quen, mỗi khi phải mặc vào thì hắn vẫn không được nhịn mà mặt mày nhăn nhó, giống như hiện tại. Minh Nhan nhìn hắn nhíu mày lại, trong lòng đều cười đến thực tươi, Hiên Hiên thật đẹp trai a, mà biểu tình trên mặt khiến hắn lúc này lại càng đẹp hơn. [BN: mụi cũng muốn cái tạp dề như zậy a~~~~, NV:tỷ cũng mún nữa, dễ shương wá a ~~]