Không đợi Cận Tử Kỳ có bất kỳ sự an bài nào, Minh quản sự đã bảo người giúp việc đem hành lý của Ngu Thanh Kiều chuyển vào gian phòng sát vách, đối mặt với sự kinh ngạc của Cận Tử Kỳ, Minh quản sự chỉ là cung kính mà gật đầu: "Thiếu gia đã dặn dò qua."
Cận Tử Kỳ sợ run lên, Ngu Thanh Kiều cũng đã cười hì hì ôm lấy cô: "Chị họ thật sự là có phúc khí!"
Một người thoạt nhìn đối với điều gì cũng không thèm đếm xỉa tới, người đàn ông lúc nào cũng cần người hầu hạ, nhưng có thể vì cô mà trở nên chu đáo và tinh tế, chỉ sợ bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không có biện pháp không động dung.
Có lẽ bởi vì Tống Chi Nhậm không có ở nhà, bữa cơm tối trên bàn ăn cũng chỉ có Cận Tử Kỳ cùng Ngu Thanh Kiều.
Hai chị em tắm rửa xong lại cùng nhau trốn ở trong chăn tán gẫu, đến khi cơn buồn ngủ đánh tới, Cận Tử Kỳ nhìn nhìn đồng hồ trên tường, thế nhưng đã hơn mười giờ tối.
Nếu như có xe về đến, phía trước rèm cửa sổ cũng sẽ bị đèn xe chiếu sáng, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thấy có chút ánh sáng nào.
Tống Kỳ Diễn vẫn chưa về, Thanh Kiều buồn ngủ nên trở về phòng của mình, Cận Tử Kỳ cầm lấy điện thoại di động đang do dự có nên gọi cho hắn một cú điện thoại hay không, cửa phòng đã bị nhẹ nhàng gõ vang.
Trước cửa sổ sát đất một chùm ánh sáng chợt loé, Cận Tử Kỳ vội vàng xuống giường, mặc áo khoác rồi qua mở cửa.
Cô trước khi lên lầu đã nói qua với Minh quản sự, nếu như Tống Kỳ Diễn trở lại thì thông báo cho cô một tiếng.
Ở cửa là một người làm nữ, được Minh quản sự phái đi lên, "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã trở lại."
Cận Tử Kỳ vội vã nói một tiếng cám ơn lập tức đi xuống lầu, mới vừa đi xuống cửa cầu thang, đã nghe thấy tiếng cười nói hào sảng của Tống Chi Nhậm, đi tới thì nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh đang đỡ Tống Chi Nhậm uống đến say khướt đi vào trong.
Về phần Tống Kỳ Diễn, cô ra bên ngoài mới được hai bước, thì nhìn thấy ở cửa lầu chính có một chiếc Volvo đang đậu, cũng không phải là chiếc Maybach sáng nay Tống Kỳ Diễn đã lái đi, cửa xe ghế lái phụ hơi mở, dường như cô thấy được Tống Kỳ Diễn.
Hắn nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế ngồi, một tay che lấy huyệt thái dương, gương mặt màu lúa mạch có chút hồng, hiển nhiên uống không ít rượu, đến lúc cô đến gần, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Một người thanh niên vòng qua đầu xe, dìu Tống Kỳ Diễn ra ngoài, đối với Cận Tử Kỳ có chút ngại ngùng mà cười một tiếng: "Đây là chị dâu phải không? Tống thiếu và Tống đổng uống hơi quá chén, ba của tôi bảo tôi đưa họ về."
"A, cám ơn anh." Cận Tử Kỳ nói cám ơn, rồi đưa tay đón Tống Kỳ Diễn.
Thanh niên kia không lập tức buông Tống Kỳ Diễn ra: "Không có chuyện gì, chị dâu, tôi đưa Tống thiếu vào đi thôi."
Cận Tử Kỳ thì không hề từ chối, nhưng Tống Kỳ Diễn lại híp đôi con ngươi đen say ngà ngà mà trở nên mông lung, sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ thì đã níu lấy tay của cô lại, không để ý thanh niên đang dìu đỡ mình, lập tức kéo Cận Tử Kỳ vào trong ngực.
Một người lớn mà cứ dựa vào cô giống như một đứa bé, cái đầu chôn ở bên cổ của cô, hết làn này đến làn khác gọi bà xã.
"Bà xã...... Anh không uống say, không tin em ngửi ngửi thử xem." Nói xong, thì cúi đầu muốn hôn Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ bị hắn làm cho vừa xấu hổ vừa giận, quay đầu tránh khỏi sự quấy rầy của hắn, vừa giơ tay lên che lấy cái miệng đầy rượu của hắn, hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, nắm tay của cô hôn từng chút một.
Cảm giác ẩm nóng mang theo chút ngứa khiến cho đôi má cô ẩn ẩn phiếm hồng nghĩ muốn quăng hắn ra nhưng chống không lại sức lực đàn ông của hắn.
"Ha ha, Tống thiếu và chị dâu tình cảm thật tốt!" Thanh niên kia hâm mộ mà nhìn sang họ.
Cận Tử Kỳ kéo kéo khóe miệng, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên vung tay của người thanh niên ra, không để cho anh ta dìu đỡ, thân hình có phần lay động ôm lấy Cận Tử Kỳ thật chặt,, đôi mày thanh tú nhíu chặt đối với thanh niên kia quát lên: "Không cho phép đánh chủ ý lên vợ tôi!"
Người thanh niên lúng túng thoáng nhìn Cận Tử Kỳ, bởi vì Tống Kỳ Diễn bất thình lình cảnh cáo mà không biết làm sao.
Cận Tử Kỳ vội vàng đưa tay vòng ở thắt lưng Tống Kỳ Diễn, phòng ngừa hắn ngã nhào: "Tại sao uống nhiều rượu như vậy?"
Sau đó đối với thanh niên kia áy náy mà cười cười, "Khiến cho anh phải chê cười rồi."
Người thanh niên lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ xoa xoa cái trán: "Không sao, Tống thiếu chẳng qua là uống nhiều quá."
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác, chợt giận tái mặt, hai tay bưng mặt của cô, xoay đầu của cô lại, gằn từng chữ một mà giáo dục: "Cận Tử Kỳ, không thể cười như vậy với đàn ông biết không?"
Cận Tử Kỳ không muốn tranh luận với hắn, lập tức giao hắn cho người giúp việc đỡ lấy, "Dìu thiếu gia vào đi thôi."
Người giúp việc gật đầu một cái, đỡ Tống Kỳ Diễn nghiêng trái nghiêng phải đi vào, Cận Tử Kỳ mới vừa nhấc chân, sau lưng người thanh niên lại đột nhiên gọi cô lại: "Chị dâu, Tống thiếu quên gì đó ở trong xe."
Cô kinh ngạc nhìn, thì thấy người thanh niên từ chỗ ngồi phía sau mang ra ngoài một cái hộp bằng giấy.
Là món điểm tâm ngọt của Phúc Hạ Lâu, mới cầm đến gần đã ngửi thấy mùi thơm của đậu đỏ.
"Chị dâu, Tống thiếu đối với chị thật tốt, uống say rượu còn không quên muốn đem cái này về."
Cận Tử Kỳ hiển nhiên biết bên trong chính là bánh ngọt gì đó, lần trước cô cùng Tống Kỳ Diễn đi Phúc Hạ Lâu ăn cơm, cô ăn thêm mấy miếng bánh nước đậu đỏ, dường như hắn đã nhớ kỹ trong lòng.
Nhận lấy hộp giấy, lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của bánh ngọt bên trong dù cách một lớp giấy.
Lần nữa nói lời cảm ơn với người thanh niên kia, nhìn thấy anh ta một mình đứng giữa đêm lạnh, bởi vì hộp điểm tâm này nên thái độ đối với anh ta cũng nhiệt tình một chút: "Vào ngồi một chút đi nhé." Dù sao cũng là Minh quản sự tiếp đãi.
Anh ta lại cười cười từ chối, ánh mắt dừng lại trên mặt của Cận Tử Kỳ, "Chị dâu, tôi nghe nói chị là đại tiểu thư của Cận gia, vậy trong nhà chị có phải còn có cô em gái hay không?"
Chẳng lẽ anh ta nói Kiều Niệm Chiêu?
Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động, từ lúc bắt đầu nhìn thấy anh ta cho đến giờ lần đầu tiên cẩn thận quan sát, thế nhưng phát hiện chưa từng gặp qua anh ta trong thành phố này, như vậy vô cùng có khả năng anh ta là khách hàng ở thành phố khác đến đây làm ăn với Tống thị.
Phát hiện ánh mắt dò xét của Cận Tử Kỳ, anh ta có chút ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót của mình.
"Chẳng qua là cảm thấy có người có bộ dạng giống chị dâu, nhưng mà bà nội tôi cũng chưa nói Cận gia có hai cô tiểu thư."
Bà nội? Sự nghi hoặc trong lòng Cận Tử Kỳ càng lớn, bất quá theo hiện tại vẫn gật đầu một cái.
Cận Tử Kỳ cũng không thể phủ nhận, lần đầu tiên thấy Kiều Niệm Chiêu, cũng sẽ cảm thấy đó là một đứa bé hiểu chuyện khéo léo, đối đãi người khiêm tốn lễ phép, còn biết làm cho người ta vui lòng.
Về phần thân thế Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ không muốn nói nhiều với người ngoài, trong lúc cha mẹ vẫn chưa ly hôn, Kiều Hân Hủy trước đó vẫn chưa vào cửa, việc xấu trong nhà còn chưa đến lúc tuôn ra từ miệng của cô.
Người thanh niên này không thể nào không biết rõ quan hệ của Kiều Niệm Chiêu cùng Cận gia, nói thế nào Kiều Niệm Chiêu cũng là ngôi sao điện ảnh và truyền hình, trong vòng lẩn quẩn Phú Nhị Đại* hoặc ít hoặc nhiều là cũng hiểu biết một chút đống phân mèo bên trong giới giải trí.
Phú Nhị Đại: Thế hệ con nhà giàu thứ 2; là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con của cán bộ làm to ở Trung Quốc. Tuy nhiên, lối hành xử, lối sống ngạo mạn, vô đạo đức của một nhóm Phú Nhị Đại đã làm dấy lên sự phẫn nộ của dư luận.
Hiện tại anh ta hỏi như thế bất quá là muốn từ trong miệng của cô lấy được tin tức xác thực hơn.
Quả nhiên, sau khi cô thừa nhận mắt anh ta thoáng sáng ngời lên, dường như đối với Kiều Niệm Chiêu hứng thú càng đậm.
"Chị dâu, vậy em gái của chị đã có đối tượng lui tới hay chưa?" Anh ta có chút khẩn trương mà hỏi thăm.
Cận Tử Kỳ nhìn dáng vẻ anh ta nóng lòng muốn biết, đã liếc đến lầu phía đông vài lần, nên nói cho anh ta biết, quan hệ của Kiều Niệm Chiêu và người nào đó ở nơi này không phải là ít sao?
Nếu như cô nhớ không lầm, Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu đã đăng ký qua, bất quá bây giờ......
Anh ta dường như có chút thất vọng mà khẽ thở dài, sau đó nhớ ra cái gì đó, cùng Cận Tử Kỳ nói: "Chị dâu, tôi quên tự giới thiệu mình, tôi tên là Tôn Hạo."
Tôn Hạo? Cũng họ Tôn sao? Trong lòng Cận Tử Kỳ cân nhắc........
Tôn Hạo nói xong lập tức tạm biệt: "Không còn sớm, chị dâu chị vào đi thôi, tôi cũng nên quay lại khách sạn, hôm nào có thời gian sẽ tới cửa thăm hỏi nữa, tạm biệt."
Cận Tử Kỳ cũng không tiếp tục giữ lại, đưa mắt nhìn anh ta lái xe rời đi, mới xoay người vào nhà.
Nhìn thấy Minh quản sự đúng lúc bưng canh giải rượu tới đây, Cận Tử Kỳ liền chủ động nhận lấy bưng trở về phòng mình.
Đẩy cửa đi vào, Tống Kỳ Diễn nằm ngửa ở trên giường, trên người vẫn là tây trang giày da, một tay đang che mắt, dường như ngay cả hít thở cũng cảm thấy tốn sức, vẫn không nhúc nhích, mà còn có hai người giúp việc đang đứng ở một bên.
Thấy cô đi vào, người giúp việc bối rối mà lên tiếng: "Thiếu phu nhân, thiếu gia không để cho chúng tôi cởi quần áo."
Cận Tử Kỳ phất phất tay cho các cô đi xuống, đặt canh giải rượu trên tay xuống, đi đến bên chân hắn ngồi xuống, đưa tay cởi dây thắt lưng trên quần tây của hắn, cổ tay lại bị một bàn tay giữ lại thật mạnh mẽ.
Ánh mắt hắn dừng trên bàn tay bị bắt lấy, mắt lim dim mà quay sang quan sát, vài sợi tóc rũ xuống che lấy đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn, phát hiện là cô đang đụng mình, cả người bắp thịt căng thẳng mới dần dần giãn ra.
Lần nữa nằm lại trên giường cũng buông tay của cô ra, híp mắt tựa như một con sư tử hùng mạnh biếng nhác ngủ đông.
Cận Tử Kỳ kéo vạt áo sơ mi của hắn ra, đứng dậy bắt đầu muốn cởi áo khoác của hắn, nhưng hắn lại đưa tay, dán lên bên eo của cô, thuận thế kéo cô xuống lồng ngừng của mình, vuốt từng cái một lên mái tóc dài của cô.
Chung quy cảm thấy hắn hôm nay là lạ, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Cận Tử Kỳ ngửa đầu nhìn hắn: "Như thế nào uống nhiều rượu như vậy, không phải đã bảo anh uống ít rồi sao?"
"Cũng không uống nhiều mấy, đi ra ngoài xã giao uống rượu cũng là vạn bất đắc dĩ, huống chi anh đang vui." Một cái tay của hắn không tự chủ được đưa về phía bụng cô: "Thật sự thì anh cũng không uống say, chẳng qua là choáng váng đầu mà thôi."
Cận Tử Kỳ nhớ lại Tôn Hạo, thì thuận miệng hỏi một câu: "Cái người Tôn Hạo đó là ai? Dường như anh ta cảm thấy hứng thú với Kiều Niệm Chiêu, bộ dạng muốn theo đuổi cô ta."
Tống Kỳ Diễn không mở mắt ra, qua loa mà hừ một tiếng, lười biếng nói: "Là một ông chủ nhỏ của công ty kiến trúc ở thành phố A, xem như cũng là bà con của em đấy...."
"Bà con của em?" Cận Tử Kỳ trở tay bắt lấy cánh tay của hắn, "Tại sao em không biết em có bà con họ Tôn?"
Vấn đề của cô không có được trả lời, Tống Kỳ Diễn hít thở trở nên đều đều, hình như là ngủ thiếp đi.
Cận Tử Kỳ tránh thoát tay của hắn ngồi dậy, ngắm nhìn canh giải rượu, xem ra là lãng phí, nhìn quần áo trên người hắn cũng có chút nếp nhăn, lại bất đắc dĩ không nâng nổi thân thể cao lớn của hắn dậy, không thể làm gì khác hơn là đắp chăn cho hắn.
Đứng dậy muốn đi vắt khăn cho hắn, cửa phòng lại có một trận tiếng gõ cửa không quy luật vang lên.
Cận Tử Kỳ đi qua mở cửa, thì thấy vẻ mặt tức giận của Tống Nhiễm Cầm mà đứng ở nơi đó, bên ngoài áo ngủ tơ tằm là một chiếc áo khoác vải nỉ, đôi mắt như sắp phun lửa nhìn trừng trừng vào trong phòng của Cận Tử Kỳ.
"Tống Kỳ Diễn đâu? Bảo nó đi ra cho tôi, tôi có lời hỏi nó!"
Cận Tử Kỳ ngăn ở cửa không có để cho bà đi vào: "A Diễn đã ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Tống Nhiễm Cầm xuy một tiếng mà cười lạnh: "Nó thực sự còn có thể ngủ được, bất quá tối nay nếu như nó không cho tôi một câu trả lời, tất cả mọi người khỏi phải nghĩ đến được ngủ an ổn!" Nói đến phần sau lại lộ ra cái giọng đặc miền quê cha đất tổ.
Nhìn dáng vẻ bà thô bạo ngang ngược không phân rõ phải trái, Cận Tử Kỳ thực sự chặn cửa lại, giọng điệu so với trước đó lạnh hơn vài phần: "Đó là chuyện của chị, đừng quên chủ nhân của nơi này họ gì."
"Cô——" Tống Nhiễm Cầm hổn hển chỉ vào Cận Tử Kỳ, lại sửng sốt nói không ra câu nói tiếp theo.
Ngược lại sau lưng Cận Tử Kỳ đột nhiên vang lên giọng nói Tống Kỳ Diễn, "Có chuyện tìm tôi sao?" Nói xong, người đã dính vào lưng Cận Tử Kỳ, thân thể cao to lười biếng tựa vào cạnh cửa, mắt buồn ngủ lờ mờ lại lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Tống Nhiễm Cầm vừa thấy hắn đi ra, lập tức cơn tức giận từ từ dâng trào, lớn tiếng chất vấn: "Cậu ở công ty động tay động chân kiểu gì! Tại sao trong lúc bất chợt muốn sa thải nhiều người như vậy?"
Tống Kỳ Diễn xem thường mà bĩu môi: "Một công ty muốn phát triển lớn mạnh, luôn luôn phải rót vào huyết dịch mới mẻ, không có chỗ trống dư thừa, dĩ nhiên không thể làm gì khác hơn là vứt bỏ cũ thay mới."
"Đó là cậu vượt quyền xử lý! Cậu chỉ là một giám đốc phòng khai thác hải ngoại, có tư cách gì đi quản chuyện của bộ phận nhân sự chúng tôi? Cậu làm như thế chẳng lẽ không biết sẽ khiến cho lòng người trong công ty bàng hoàng sao?"
"Không phải là chỉ sa thải vài người tầm thường không có năng lực thôi sao, chị có cần thiết kích động như thế không?" Tống Kỳ Diễn ha hả mà cười, "Hay là nói, chị không bỏ được những chức vị béo bở có thể vơ vét được kia rơi vào tay tôi?"
Sắc mặt Tống Nhiễm Cầm trắng nhợt, "Cậu nói bậy bạ gì đó!" Giọng nói của bà cũng không khỏi mà đề cao thêm mấy phần.
"Tôi nói cái gì, chẳng lẽ trong lòng của chị không có cân nhắc sao?"
Tống Kỳ Diễn đột nhiên thu lại nụ cười, "Quản lý chịu trách nhiệm mua khối nguyên vật liệu bất động sản, nếu như tôi không có đoán sai, là em họ của chị? Còn có quản lý chịu trách nhiệm nhập hàng cho chuỗi 97 siêu thị, Tổng giám đốc công ty IT khai thác hệ thống phần mềm máy tính, muốn tôi chỉ mặt gọi tên từng người nói cho chị nghe không?"
"Ông cụ nhà nếu có thể nhắm một mắt mở một mắt, mặc cho tôi vượt quyền khai trừ những người đó, chẳng lẽ chị còn không nhìn ra, ai mới là người thừa kế mà ông ấy cảm nhận thích hợp nhất? Hay là muốn tôi ở chỗ này nói rõ ràng cho chị biết một lần nữa?"
Tống Nhiễm Cầm dưới ánh mắt sắc bén của Tống Kỳ Diễn thì lộ ra nguyên hình, có lẽ là bởi vì chột dạ, đôi tay níu lấy áo khoác ngoài run run, sắc mặt càng trở nên khó coi, đã chứng minh lời Tống Kỳ Diễn nói không phải là giả dối.
"Tống Kỳ Diễn, cậu chờ đó cho tôi!" Tức tối cảnh cáo một câu, rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Tống Nhiễm Cầm vừa đi, Tống Kỳ Diễn lại khôi phục trạng thái biếng nhác trước đó, đóng cửa phòng móc then cài lại, cả người cũng dựa vào thân thể Cận Tử Kỳ không thèm động đậy.
Cận Tử Kỳ kéo hắn đến bên giường, cởi âu phục của hắn xuống, trước khi hắn muốn ngã xuống, từ phía sau ôm giữ hắn lại, đem canh giải rượu trên tủ giường đưa cho hắn, "Uống nó đi sẽ khá hơn một chút."
Tống Kỳ Diễn cau mày uống một chút rồi lại không chịu uống nữa, dựa lên trên người của cô, nhắm mắt ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô, khi một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đặt lên trán của hắn, lập tức bị hắn giữ lại trong lòng bàn tay.
"Cũng không phải phát sốt..." Hắn cúi đầu lẩm bẩm một câu, thỏa mãn ôm chặt cô.
Nhìn sắc mặt hắn có vẻ mỏi mệt, Cận Tử Kỳ không hỏi nhiều về chuyện của Tống thị, từ mới vừa rồi Tống Nhiễm Cầm tức giận đến đây, hẳn là Tống Kỳ Diễn đã thay không ít bộ phận ngầm của bà ở trong công ty, xen người của mình vào.
Ngoan tuyệt như vậy ở trên thương trường chẳng có gì lạ, đạo lý kẻ mạnh thì sống từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ thay đổi.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên lảo đảo lắc lư mà đứng lên, Cận Tử Kỳ vội vàng đỡ lấy hắn: "Làm gì thế?"
Tống Kỳ Diễn thuận thế ôm cô, chỉ chỉ phòng tắm, cô biết hắn muốn rửa mặt, thì ngượng ngùng mà buông hắn ra, nhưng hắn lại không rời khỏi thân thể của cô, "Đầu anh choáng quá, em dìu anh đi qua đó đi."
Dìu hắn vào phòng tắm, muốn giúp hắn xả nước vào trong bồn tắm, hắn lại cố ý muốn dùng vòi hoa sen đứng tắm, không lay chuyển được hắn nên không thể làm gì khác hơn là giúp hắn trải tấm lót đề phòng bị trơn, lấy quần áo tắm rửa xong mới đi ra ngoài.
Ngồi ở bên giường, ăn hai miếng bánh dẻo đậu đỏ, lại cảm thấy ngọt lịm, trong phòng tắm truyền đến giọng nói của hắn, hoà với tiếng nước chảy ào ào hỗn tạp, nghe không rõ lắm, cô lập tức đi qua cửa đứng.
"Chiều nay lúc Thanh Kiều gọi điện thoại cho em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải em có gì đó gạt anh chứ? Thanh Kiều nói hình như em ấy nghe được tiếng xe lái qua và tiếng người khác la hét......"
Cận Tử Kỳ trầm ngâm mấy giây, vẫn là thành thật khai báo: "Em từ chỗ của mẹ ra ngoài, đi ngang qua bệnh viện liền muốn đi kiểm tra một chút, sau lại tạm thời thay đổi chủ ý nên đi đến phòng trẻ sơ sinh nhìn em bé một tý."
Bên trong tiếng nước không ngừng chảy róc rách, không có dừng lại, cô ngừng một chút, tiếp tục nói: "Khi ở khoa phụ sản thấy được Tần Viễn, anh ta...... Hình như là cùng Phương Tình Vân khám thai."
Cô tự động tóm tắt chuyện mình thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, bởi vì không muốn để cho hắn lo lắng, hơn nữa điều kiện tiên quyết là hắn vốn uống rượu say khó chịu, cho nên tránh nặng tìm nhẹ mà giải thích một phen.
Đối với chuyện gặp phải Tần Viễn, cô cũng không cảm thấy nên giấu hắn, thay vì sau này bị người khác nắm được câu chuyện nói cho hắn biết để ly gián quan hệ vợ chồng họ, chi bằng từ chính miệng cô nói cho hắn biết.
Kết quả, cô vừa dứt lời, trong phòng tắm lập tức thì truyền đến "Ầm" một tiếng ngã phịch.
Cận Tử Kỳ trong lòng giật mình, bất chấp những cái khác, lập tức đẩy cửa vào, đồng thời kêu một tiếng "A Diễn", hơi nước nóng ẩm đập vào mặt, cũng bao phủ khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô quơ quơ khói trắng trước mắt, thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn ngã ngồi trên mặt đất, ngón tay của hắn ôm lấy huyệt thái dương, một màn té ngã này có chút không giải thích được, cô lập tức đi tới: "Sao lại thế này?"
"Không cẩn thận trợt, không có sao." Mái tóc đen của hắn ướt nhẹp, một bàn tay khác đưa ra phía sau chống lên đất mặt.
Cận Tử Kỳ ngồi xổm người xuống xem hắn có bị đụng vào ở đâu hay không, không ngờ ý thức được trên người của hắn không còn một mảnh, một vật nam tính màu lúa mạch tinh tráng cứ như vậy mà phất phất trước mắt cô.
Thị giác bị tấn công mãnh liệt, cộng thêm nhiệt độ nóng bức trong phòng tắm, mặt của cô thoáng chốc đã trở nên như bị thiêu đốt.
Cũng không phải là hai bên chưa từng thẳng thắn đối diện nhau, nhưng không làm chuyện khác mà chỉ là chú ý tập trung nhìn xem như thế này lại là lần đầu tiên, lập tức cảm thấy có phần miệng đắng lưỡi khô khó chịu.
Hương cỏ Lavender bên trong lớp sương khói dày đặc trở nên nồng đậm hơn, tay cô xoa mặt của hắn, "Có đụng trúng vào đâu hay không?" Không nhịn được mà cẩn thận xoa nhẹ lên trên mặt hắn lần nữa, muốn biết chỗ nào bị thương.
Mới vừa rồi một tiếng đụng mạnh dữ dội như thế, khiến cho lòng cô vẫn còn sợ hãi, thậm chí quên vòi sen vẫn còn chưa tắt, cứ như vậy mặc quần mà áo lập tức xông vào.
Giờ phút này áo ngủ của cô đã dính vào trên người, ngấm nước, đầu tóc mềm rũ xuống, còn có vài giọt dính lên trên mặt.
Tống Kỳ Diễn khoát khoát tay, ý bảo mình không sao, tay chống lên vách tường bám vào, lại đứng thử mấy lần cũng không thành công.
Cô không khỏi càng thêm lo lắng, "Có phải xương ở đâu đó bị thương tổn rồi hay không?"
Nhưng hắn cúi đầu mà cười ra tiếng, đè lại bàn tay cô đang vuốt ve lung tung: "Sờ loạn nữa, sẽ phải xảy ra chuyện."
Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng mà khi khóe mắt liếc đến thân thể hắn biến hóa, một trận lúng túng, nhanh chóng rút tay của mình về, có lẽ là cân nhắc đến việc cô mang thai, hắn không có như trước kia lập tức nhào lên áp đảo cô.
"Trong mắt hình như bị dính vào một chút dầu gội, không mở ra được." Nói xong thì muốn đưa tay dụi.
"Đừng đụng!" Cận Tử Kỳ vội vàng kéo một tấm khăn lông sạch qua, một tay nâng lấy cằm của hắn, một tay cầm khăn lông qua thăm dò, cẩn thận lau giúp hắn, lại thổi vài cái: "Hiện tại khá hơn chút nào không?"
Hắn gật đầu một cái, nửa mở mắt, con ngươi đen bóng đảo qua lại rồi nhìn thẳng sang cô.
Bị hắn nhìn thế có chút lúng túng, bàn tay Cận Tử Kỳ đang cầm khăn lông vô thức mà nắm chặt: "Nhìn cái gì?"
Hắn buồn cười mà nhìn cô: "Em không đi ra sao? Hay là nói, vẫn muốn nhìn anh tắm?"
Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện, trên người của hắn còn có một chút bọt màu trắng, nhưng khi nhìn hắn đứng cũng đứng không được, cô làm sao có thể yên tâm đi ra ngoài, để một mình hắn ở bên trong, nếu như lại ngã xuống nữa thì làm sao?
Không một tiếng động, cô liền lấy vòi hoa sen xuống, điều chỉnh chính xác được độ nước ấm rồi giúp hắn tắm rửa hết bọt.
Hắn lại đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng ôm cô, dựa vào, cái đầu tựa vào trên vai của cô: "Cũng ướt rồi."
Mặt của cô đỏ lên, cúi đầu liếc nhìn áo ngủ của mình, ôm vòng quanh đường cong thân thể, giữa màn sương mù lờ mờ càng lộ vẻ xinh đẹp quyến rũ, tay của hắn đã không thành thật mà vuốt ve qua lại trên thắt lưng cô.
"Chớ lộn xộn." Cô đẩy bàn tay không an phận của hắn ra, rửa xong bọt thì cũng đóng vòi hoa sen lại.
"Đứng lên lau khô người, mặc quần áo rồi đi ra ngoài."
Cận Tử Kỳ nói xong, vừa muốn đi ra thay quần áo, hắn lại đột nhiên giữ cô lại.
"Anh ta không nói gì với em sao?"
Trên chân bước đi hơi có chút chần chờ, cô hiển nhiên biết hắn nói "Anh ta" là ai, chỉ là có chút không thích ứng được việc hắn dời đề tài nhanh như vậy, cô cho là hắn không thèm để ý những lời cô nói khi ở cửa.
Nếu hắn hỏi, Cận Tử Kỳ cũng theo sự thật mà trả lời: "Không có, chỉ gật đầu chào một cái."
Hắn lại toét miệng hào phóng mà nói: "Như thế nào chỉ gật đầu một cái, bạn bè một thời, thế nào cũng nên tán gẫu vài câu."
Cô nhìn thấy hắn cố làm ra vẻ tiêu sái, theo đó nói tiếp: "Phương Tình Vân không phải đang công tác ở đây sao? Có nhiều cơ hội gặp mặt, lần sau em sẽ mời anh ta cùng ăn cơm ôn chuyện cũ."
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn rụt rụt, trầm mặc chốc lát mới nói: "Thật sự thì cũng không cần thiết mời ăn cơm, mọi người không quen."
Nghe lời nói của hắn trước sau mâu thuẫn, Cận Tử Kỳ ngoắc ngoắc khoé môi, không theo đuôi hắn nữa, lấy áo ngủ cho hắn, còn mình mở cửa đi ra ngoài, để lại một mình hắn ở nơi này u sầu buồn bực.
Hai người sau khi sửa sang xong thì lên giường nằm, Tống Kỳ Diễn theo thói quen mà vòng cô vào trong ngực của mình, dùng cánh tay của mình thay thế gối đầu để cho cô dựa vào, hai cái chân dài lại kẹp lấy cô thật chặt chẽ.
Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ thở dài, cũng từ lúc ban đầu khó có thể ngủ đến bây giờ tập mãi thành thói quen.
Quả nhiên, thói quen là thứ đáng sợ nhất.
Hôm sau bữa ăn sáng cũng ăn được phong sinh thủy khởi.
Cận Tử Kỳ đưa Tống Kỳ Diễn ra cửa đi làm, chuẩn bị lên lầu lại phát hiện Tống Chi Nhậm đang trên hành lang lầu hai nhìn mình.
Rất hiển nhiên là đang cố ý đợi đến lúc cô đưa xong Tống Kỳ Diễn trở lại.
Đồng thời khi Tống Chi Nhậm xoay người vào thư phòng, Cận Tử Kỳ cũng phối hợp đi vào theo.
Tống Chi Nhậm ngồi ở trên ghế sofa, chống quải trượng, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Sau đó ông ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ rũ hàng mi dài yên lặng mà ngồi ở một bên, ngẫm nghĩ một lát mới mở miệng: "Về chuyện mẹ của A Cầm, Kỳ Diễn cũng hoặc ít hoặc nhiều đề cập qua với con chứ?"
Chẳng lẽ là người con ngoài giá thú kia có tin tức sao?
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhướng lên, trên mặt cũng là một phong thái khiêm tốn, "Có nói qua một chút xíu, bất quá cũng không rõ ràng."
Tống Chi Nhậm thở dài: "Ban đầu đều là do ba nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, mới tạo ra kết quả cho hôm nay."
Cận Tử Kỳ không nói tiếp, trong lòng cô cũng đã rõ ràng, Tống Chi Nhậm bất quá là cảm khái mà nói một câu đưa tới chủ đề.
Cho nên việc cô phải làm chính là yên tĩnh chờ ông ấy nói đến trọng điểm.
Trong thư phòng rất yên lặng, giọng nói Tống Chi Nhậm già nua lại có lực: "Tử Kỳ a......"
“Vâng."
"Nếu như...... Nếu như ba nói muốn tái hôn, con thấy thế nào?"
Mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng nghe được sự thật rõ ràng từ trong miệng ông, vẫn là khó tránh khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Ánh mắt của cô theo một cách tự nhiên quét về phía hồ cá La Hán kia, hồi tưởng lại lời một đêm nọ Tống Chi Nhậm nhắc nhở cô, một nhà hòa thuận, ông nói mình ngày tháng không còn nhiều, chỉ muốn hưởng thụ thiên luân chi nhạc (niềm hạnh phúc gia đình với con cháu).
Cận Tử Kỳ tiến lên nghênh tiếp ánh mắt của Tống Chi Nhậm, khẽ mỉm cười: "Ba, ba có thể tìm đến hạnh phúc của mình, làm hậu bối, chúng con đương nhiên là vui vẻ nhạc kiến kỳ thành*, người ta sống, dù sao cũng chỉ được vài chục năm."
Nhạc kiến kỳ thành*: hy vọng việc gì đó tiếp tục phát triển hoặc đạt được thành công.
Tống Chi Nhậm gật gật đầu, đáy mắt cũng hiện ra vui vẻ, đối với đáp án của cô rất hài lòng.
Cận Tử Kỳ đem tâm tình của ông thu vào trong mắt, dừng một chút, rồi lại mở miệng lần nữa, lời nói uyển chuyển rồi lại giống như một lưỡi dao vô hình sắc bén: "Chẳng qua là, một chút ví dụ bày ở trước mặt, con không thể không lo lắng mà nhắc nhở ba một câu, từ xưa mẹ ghẻ cùng con riêng rất ít khi chung sống hoà hợp, nếu như con nhớ không lầm, hai năm trước, thì có vụ tai tiếng thiếu đổng của một tập đoàn chạy lên tầng cao nhất của Thịnh Thế Hào Đình đẩy mẹ kế xuống."
Tống Chi Nhậm biến sắc, Cận Tử Kỳ lại cười đến ung dung: "Đương nhiên, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh ở trên người A Diễn, nhưng là, quan hệ con riêng cùng mẹ kế xử lý không tốt, ngay sau đó quan hệ giữa cha cùng con trai cũng sẽ nghiêm mặt ồn ào. Nếu ba có ý với dì nhà nào đó, nhưng mà có thể bảo đảm bà ấy cùng A Diễn, thậm chí con của bà ấy có thể ở chung hòa thuận?"
"Nếu như chính là một người phụ nữ khiến cho A Diễn ghi hận, sợ là đến cuối cùng, mỗi một người trong Tống gia, nguyện vọng muốn hạnh phúc cũng sẽ biến thành hy vọng xa vời, máu mủ cũng phải trở thành người dưng nước lã rồi."
Ánh mắt Tống Chi Nhậm buồn bã, sâu kín mà thở dài, giọng nói mang vẻ thê lương: "Hy vọng xa vời sao? Nó có từng thông cảm ta tuổi già trong lòng cô quạnh?"
"Tất nhiên, ba ba, ngài có thể từng thông cảm tuổi còn bé đã mất tình yêu thương của mẹ không?"
Nhìn sắc mặt Tống Chi Nhậm càng thêm khó coi, Cận Tử Kỳ không có mềm lòng, cúi mắt nói: "Ba ba, ngài cũng đã sang thất tuần, cả đời này cũng là công thành danh toại, lúc này nếu còn muốn nâng vị trí nữ chủ nhân Tống gia lên để có thể hóa giải sự tịch mịch của ngài, bất kể trẻ tuổi hay là tuổi già, cũng sợ rằng khó mà che đậy miệng của người đời."
Tống Chi Nhậm hoàn toàn trầm mặc, hồi lâu sau, đột nhiên hít vào một hơi thật dài, lại chậm rãi thở ra, ông cười khổ, âm thanh trầm ổn lại mơ hồ lộ ra dáng vẻ giả cả, từng tiếng từng tiếng một, rơi vào tim Cận Tử Kỳ.
Đôi mắt đẹp của cô cúi thấp xuống, không để cho ông thấy dưới đáy mắt mình thoáng hiện lên ý cười, có lẽ nên nói nhìn có chút hả hê.
Khi bọn họ trưởng thành trong một gia tộc lớn như vậy, sao lại có thể mở miệng nói những lời đơn thuần vô hại như thế?
Thường ngày lộ ra ở bên ngoài để cho người ta nhìn thấy bất quá cũng là một mặt tốt đẹp thận trọng mà thôi!
"Chỉ là an bài như vậy, đối với người vì ta ngậm đắng nuốt cay sinh con đẻ cái mà nói, thật không công bằng!"
Cận Tử Kỳ mỉm cười: "Ba ba, con cũng là con gái của người khác, có thể cảm nhận được một chút, chẳng qua là, cái sự công bằng này cũng là tương đối, cả đời này dù sao ba cũng phải chọn lựa lấy hoặc bỏ."
Bốn chữ "Tuổi già khó giữ" lượn quanh ở đầu lưỡi, thiếu chút nữa nhịn không được mà nói ra khỏi miệng.
Tống Chi Nhậm dường như cũng phát hiện mình tìm cô nói chuyện là một sai lầm thật lớn, chẳng những chưa nói để cô đi khuyên Tống Kỳ Diễn, ngược lại bị cô một câu lại một câu làm cho mặt xám mày tro, một bước nữa sẽ phải rơi xuống vách đá!
Không tiếng động mà nặng nề cảm thán một chút, Tống Chi Nhậm khoát tay với cô: "Con đi ra ngoài đi, để ta một mình như thế này."
Từ thư phòng ra ngoài, Cận Tử Kỳ lập tức thẳng tới phòng ngủ, đóng cửa lại sau đó bấm điện thoại cho Tống Kỳ Diễn.
Đầu bên kia mới vừa nhận cô đã đi thẳng vào vấn đề: "Không phải cha anh đã tìm được hai mẹ con người kia rồi chứ?"
"Ông ta nói cái gì với em sao?" Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Cận Tử Kỳ ừ một tiếng, "Ông ấy muốn để cho em khuyên giải anh tiếp nhận hai mẹ con người đó, ông ấy thật sự tìm ra rồi?"
Tống Kỳ Diễn đầu kia im lặng một lát, hắn trầm ngâm mà mở miệng: "Nghe nói có chút tin tức, vẫn còn đang tìm kiếm."
Đây cũng là nguyên nhân Tống Kỳ Diễn vội vã tại Tống thị bổ nhiệm thế lực của mình sao?
Trong lòng Cận Tử Kỳ có đếm, lập tức cùng Tống Kỳ Diễn cúp điện thoại, cô đổi một bộ quần áo rộng và một đôi giày đế bằng để ra ngoài, về phần chuyện đứa con ngoài giá thú, ký lai chi tắc an chi (điều gì khi đã đến thì cứ thoải mái chấp nhận nó), hiện tại lo lắng nhiều cũng không thể làm nên chuyện gì.
Thanh Kiều đã ra cửa đi làm, Cận Tử Kỳ một mình không có việc gì, lại đi sang chỗ Tô Ngưng Tuyết.
Lần này, ngược lại cô không nhìn thấy xe Kiều Nam ở dưới lầu, mang theo hoang mang mà đi lên lầu, vừa vào nhà thì thấy được trong phòng khách có một bó hoa cát cánh to, rất tươi mới, còn mang theo sương sớm.
Mà bình cắm hoa hôm trước cô đến thăm cắm vào cũng đổi thành một cái bình hoa pha lê tinh xảo.
Không chút nào nghi ngờ, hoa cũng không phải là bó của ngày hôm qua, là hôm nay mới vừa thay.
"Mẹ!" Cận Tử Kỳ gọi một tiếng, nhìn khắp nơi một lượt, lại phát hiện đèn trong phòng vệ sinh cũng sửa xong.
Theo bản năng cô vừa nhìn về phía bó hoa cát cánh, vừa nảy ra một suy nghĩ ——
Chú Kiều đã tới?
Thực ngạc nhiên, mẹ thế nhưng không có đem hoa cát cánh kia ném ra ngoài.
Đang suy nghĩ, cửa thư phòng mở ra, Tô Ngưng Tuyết từ bên trong ra ngoài, bước đi có chút chậm, ngón chân cái sưng đau xem ra vẫn chưa giảm xuống, giờ phút này bà đang đeo một bộ kính gọng vàng, nghiễm nhiên hình tượng người phụ nữ vàng tài trí bản lĩnh.
"Con đã đến rồi à." Tô Ngưng Tuyết chào hỏi cô một tiếng, lại xoay người về thư phòng nhưng rất nhanh đã ra đến đây.
Cận Tử Kỳ dẫn đề tài đến bó hoa cát cánh kia: "Bó hoa này..."
Đang châm trà Tô Ngưng Tuyết quét tới một cái ánh mắt lạnh nhạt, Cận Tử Kỳ mấp máy miệng, không nói thêm gì nữa.
Bất quá đây đối với Kiều Nam mà nói, có tính là đi lên phía trước một bước hay không?
Theo như sự hiểu biết của cô đối với mẹ mình, nếu quả như thật sự không có cơ hội, bà tuyệt đối sẽ mang hoa cho ra ngoài, Tô Ngưng Tuyết là một người, khinh thường nhất chính là cùng đàn ông nhập nhằng không rõ.
Tô Ngưng Tuyết một lát sau lại bắt đầu quét dọn nhà trọ, Cận Tử Kỳ vội vàng muốn giúp, lại bị lấy lý do mang thai mà bị cự tuyệt, rỗi rãnh đến nhàm chán, an vị ở trên ghế sofa xem ti vi, trong lúc đó điện thoại di động của Tô Ngưng Tuyết vang lên mấy lần.
Tô Ngưng Tuyết cũng cầm lấy điện thoại di động đi đến chỗ khác xa một chút mới nhận, hoặc sân thượng, hoặc thư phòng, nói nho nhỏ cái gì, nghe không quá rõ ràng, một lần, đúng lúc Cận Tử Kỳ đi rót nước, ngẫu nhiên nghe được.
"Văn kiện ở ngăn kéo thứ ba của tủ sách trong phòng làm việc, đã viết xong, anh lấy ra là có thể dùng."
Không biết đối phương nói gì đó, Tô Ngưng Tuyết dừng một chút, mới nói tiếp: "Sẽ quen thôi, thời điểm tôi mới vừa trở thành tổng giám đốc, ông ấy cũng thích ứng được một lúc."
"Ông ấy" trong lời nói, Cận Tử Kỳ chớp hàng mi, dĩ nhiên chính là ba của cô, Cận Chiêu Đông.
"Tôi đã từ chức, cũng vốn không có dự định trở về nữa."
Cách một cánh cửa khép hờ, Cận Tử Kỳ cũng có thể nghe được tiếng bên đầu kia vội vàng mà khuyên nhủ, nhưng Tô Ngưng Tuyết cũng không tỏ ra dao động, bà quả quyết mà cắt đứt đối phương: "Cứ như vậy đi, sau này không cần gọi điện thoại cho tôi nữa."
Tô Ngưng Tuyết cúp điện thoại quay đầu lại, thì thấy được Cận Tử Kỳ ở cửa.
Cận Tử Kỳ giơ giơ cái ly rỗng trong tay: "Nước uống cạn sạch, con đi lấy nước, trùng hợp đi ngang qua."
Rất nhiều sự trùng hợp, cũng có thể dùng hai chữ "đi ngang" mà giải thích.
Tô Ngưng Tuyết cũng không so đo nhiều với cô, nhàn nhạt gật đầu, đặt điện thoại di động xuống rồi tiếp tục lau sàn nhà.
Nhưng Cận Tử Kỳ không lập tức rời khỏi thư phòng, cô bị mấy tờ giấy đánh máy trên máy in gây chú ý, đi qua vừa nhìn, thì phát hiện lại là hai bản gốc của đơn thỏa thuận ly hôn.
Nguồn điện máy vi tính vẫn còn phát sáng, hiển nhiên mới vừa rồi lúc cô tới đây Tô Ngưng Tuyết đang in đơn thoả thuận từ trên mạng.
Lần này, mẹ là thật muốn kết thúc đoạn hôn nhân không hạnh phúc này.
Có như vậy trong nháy mắt, trong lòng Cận Tử Kỳ thật sự khó chịu, dù sao cũng là gia đình mình từ nhỏ dựa vào mà lớn lên, nói thẳng ra thì bể nát ngay, không còn một chút đường sống cứu vãn.
Trên đơn thoả thuận, mẹ đã ký xong tên của mình, bà trên đó viết, tài sản vợ chồng cùng kiếm chung chia ra làm ba, một phần bà lấy đi, một phần cho Cận Chiêu Đông, một phần cho con gái Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ không thừa nhận cũng không được một điểm, mẹ của cô cũng không phải là đức mẹ Ma-ri-a, cho đến giờ phút này, cũng chưa từng nguyện ý để cho ba cô kiếm thêm một chút tiện nghi, tài sản được tính toán rõ ràng như thế.
Buổi trưa ở lại ăn cơm, lại phát hiện trong tủ lạnh thức ăn còn dư lại chẳng có bao nhiêu, dứt khoát hai mẹ con cùng đi siêu thị.
Hoa viên Nam Đô cách trung tâm chợ không xa, đại khái khoảng năm phút đồng hồ đường xe thì đã đến.
Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết cũng thuộc người sấm rền gió cuốn, hai người vừa vào siêu thị thì lập tức lấy giỏ mua đồ, chạy thẳng tới tủ rau dưa, sau khi cầm lấy thức ăn muốn ăn thì đi đến chỗ trả tiền mà xếp hàng.
Không biết có phải do đến gần cửa ải cuối năm hay không, người mua sắm chỗ nào cũng có, chỗ hàng ngũ đứng xếp hàng trả tiền cũng xếp thành hàng dài, Cận Tử Kỳ các cô đi đến chỗ đó một hàng, lại phát hiện hàng ngũ đã kéo dài đến bên cạnh giá hàng.
Đằng sau các cô rất nhanh lại có một người đàn ông đứng kế, dáng vẻ lưu manh, thoạt nhìn không giống như là người tốt lành gì.
Cận Tử Kỳ đề phòng quét mắt nhìn hắn một cái, đối phương ngược lại đáp trả cô một nụ cười: "Gần đây hàng ngũ đều dài như vậy."
Cô cũng không tiện biểu hiện quá mức làm cho người ta khó chịu, không thể làm gì khác hơn là nhàn nhạt giương khóe miệng.
Mà Tô Ngưng Tuyết đã đưa tay kéo cô đến trước mặt mình, "Đứng phía trước đi."
Hiển nhiên, Tô Ngưng Tuyết cũng không phải là rất thích người đàn ông ở phía sau các cô với bộ mặt thô tục.
Chẳng qua là cũng không lâu lắm, dư quang bên khóe mắt Cận Tử Kỳ quét đến người đàn ông kia đang từng chút một đến gần các cô, vừa đúng lúc ở phía sau có xe đẩy hàng hóa đi qua, hàng bị xô đẩy chen lấn, người đàn ông kia đã tiến lên đụng phải Tô Ngưng Tuyết.
Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng kéo Tô Ngưng Tuyết đến bên cạnh mình, không nghĩ tới người đàn ông kia cũng theo đó dính đi lên, mặc dù mắt hắn nhìn nơi khác, nhưng Cận Tử Kỳ đã cảm thấy hắn đang cố ý.
Tô Ngưng Tuyết lại lắc lắc đầu với cô, không muốn bởi vì chút ít chuyện như vậy mà ở chỗ này cãi vả.
Há liệu, người đàn ông kia được voi đòi tiên, thế nhưng càng dán càng gần, cho dù là Tô Ngưng Tuyết ở giữa ngăn cách, nhưng Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy người đàn ông kia đang quấy rầy, hắn đang dùng thân thể của mình cọ lên người Tô Ngưng Tuyết.
Người đàn ông kia phát hiện Cận Tử Kỳ tức giận nhìn chằm chằm, lại giống như người không có việc gì huýt sáo mờ ám với cô.
"Mỹ nữ, sao nhìn anh như vậy?" Còn tự cho là mình đẹp trai mà nháy mắt mấy cái.
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, cộng thêm việc mang thai, che miệng thiếu chút nữa nôn mửa ra.
Tô Ngưng Tuyết lại bỗng dưng xoay người, kéo lấy cổ tay tên đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Lấy ra."
"Cái gì hả?" Người đàn ông kia bị Tô Ngưng Tuyết đột nhiên bắt được bàn tay, sợ đến mặt liền biến sắc, nhưng vẫn là mạnh miệng mà la ầm lên: "Đàn bà thúi, nắm tay của tao muốn làm gì, có phải muốn liên tục hai cái tát hay không?"
Chung quanh nhiều người xem cuộc vui, nhưng lại không ai chịu đứng ra giúp một tay, mặc cho tên đàn ông kia hung hăng đẩy ngã Tô Ngưng Tuyết.
"Mẹ!" Cận Tử Kỳ chạy tới đỡ Tô Ngưng Tuyết, mà một cánh tay khác từ bên cạnh đưa qua đến, một phen bắt được cổ tay của tên đàn ông nọ, tay kia kéo Cận Tử Kỳ cùng Tô Ngưng Tuyết bảo hộ ở phía sau.
Một giọng nói trầm ổn mà lạnh nhạt lẫn tức giận quát lên: "Đem ví tiền ra đây!"
Giọng nói quen thuộc làm cho Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn qua là Cận Chiêu Đông tóm lấy tên trộm kia.
Không nghĩ tới, thế nhưng lúc này ở ngay nơi đây nhìn thấy ba......
Mà Tô Ngưng Tuyết rũ mắt xuống, mím môi môi đỏ mọng không nói gì, Cận Tử Kỳ lại cảm giác được cả người của mẹ đang được mình dìu đỡ có chút căng thẳng cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng theo đó có chút không yên.
Không biết là phản ứng sau khi bị tên đàn ông kia đẩy ngã hay là vì lần nữa nhìn thấy ba.
Người đàn ông kia xỏ lá mà cười nhạo một tiếng, "Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi lấy ví tiền của bà ta, tôi nói ông là người nào a, còn thay người ta ra mặt, bệnh thần kinh!" Nói xong, thì hai tay đút vào trong túi quần, đong đưa người muốn bỏ đi.
Vậy mà Cận Chiêu Đông nhưng lại không buông tay, tên đàn ông kia tránh thoát vài cái không hất ra được, cũng gấp: "Ông có bệnh hả!"
"Nhìn thấy ở đâu sao?" Cận Chiêu Đông hơi nghiêng nghiêng đầu, mặt mày lạnh nhạt: "Anh không lấy ra không sao, chúng ta đến phòng an ninh. Tôi không ngại gọi điện thoại cho 110, sở trưởng đồn công an khu vực này vừa vặn là bạn tốt của tôi."
Tên đàn ông vừa nghe xong lập tức sợ lên, tránh né ánh mắt bốn phía, thấy chung quanh một nhóm người nhìn chằm chằm, cũng không dám làm càn nữa, run lẩy bẩy mà từ trong túi tiền của mình lấy ra một cái ví tiền kiểu nữ nhét vào trong tay Cận Chiêu Đông.
"Đại ca, ông đại nhân có đại lượng, hãy bỏ qua tôi đi, tôi cũng không dám nữa."
Cận Chiêu Đông cười lạnh một tiếng: "Bỏ qua cho anh? Vậy sao anh không buông tha mẹ con các cô ấy? Dám làm nên gánh chịu......"
Thân thể Cận Chiêu Đông bỗng lảo đảo, ví tiền trong tay cũng rơi xuống mặt đất, không chỉ cái ví của Tô Ngưng Tuyết, còn có cái ví màu đen kiểu nam của ông.
Tên đàn ông sau khi ra sức mà đẩy Cận Chiêu Đông ra, cố ý đẩy ngã một xe hàng, nhấc chân bỏ chạy.
Cận Chiêu Đông sau khi đứng vững muốn đuổi theo, Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên gọi ông lại: "Đừng đuổi theo, cũng không biết hắn ta có đồng bọn ở bên ngoài hay không, dù sao... Ví tiền cũng trả trở về."
Chung quanh toàn bộ người xem náo nhiệt tản đi, mua đồ lại mua đồ, xếp hàng lại xếp hàng.
Cận Chiêu Đông quay người lại, mắt thấy Cận Tử Kỳ, tầm mắt liền dừng ở trên người Tô Ngưng Tuyết, ánh mắt trở nên có chút thâm thúy, sáng quắc mà nhìn mặt bà chằm chằm xem ra có chút tái nhợt, dường như muốn hút cả người bà vào.
Hai người cũng không nói chuyện, không khí cũng thay đổi rất quái, Cận Tử Kỳ cho là họ lại muốn cãi vả, vừa định điều chỉnh, lại nghe được Cận Chiêu Đông mở miệng: "Gần đây ăn uống được không? Tại sao gầy như vậy?"
Những lời này, dĩ nhiên Cận Tử Kỳ không cho rằng nói với mình, cho nên cô lựa chọn trầm mặc.
Tô Ngưng Tuyết đã chỉnh đốn lại thần sắc chật vật của mình trong phút chốc, nhàn nhạt trả lời: "Không thể nào, chẳng qua là hôm nay mặc quần áo hơi rộng chút."
Cận Chiêu Đông không phản bác, chỉ là nhíu chặt đầu lông mày nhìn Tô Ngưng Tuyết, chẳng qua khi Tô Ngưng Tuyết ngồi xổm người xuống đi nhặt ví tiền, thời điểm bà nhặt được nó, thoáng do dự một chút, nhưng cũng nhặt lên.
Ví tiền của Cận Chiêu Đông không có khoá, cho nên lúc rơi xuống đã bị tách ra, giờ phút này cầm lên tự nhiên cũng là mở ra, ngón tay Tô Ngưng Tuyết cầm ví tiền một lúc sau thời gian đã lạnh như băng.
Cận Tử Kỳ phát hiện mẹ thất thố, thì cúi đầu nhìn, lướt qua đỉnh đầu của mẹ, thấy một tấm hình trong ví tiền của ba, cô nhất thời ngây ngẩn cả người, tròng mắt vụt sáng xuống, phát hiện nơi cổ họng thật chua chát.
Hình đã có phần ngả vàng, khuôn mặt thiếu nam thiếu nữ còn rất ngây ngô non nớt, hai người đứng ở cùng một nơi, hướng về phía ống kính, ánh mặt trời chiếu sáng trên người của họ.
Cô không phải bị cận thị, cho nên nhìn thấy vô cùng rõ ràng, rồi lại không muốn tin mà lại nhìn vài lần.
Sau đó bóng đen trong tầm mắt chợt lóe, Cận Chiêu Đông đột nhiên cúi người đoạt lấy ví tiền từ trong tay Tô Ngưng Tuyết.
Sắc mặt của ông đầy bối rối, thậm chí có thể nói khó coi, ví tiền thì bị ông siết thật chặt ở trong lòng bàn tay.
Tô Ngưng Tuyết vẫn ngồi ở nơi đó, một tay khác của bà cầm ví tiền của mình.
Cận Tử Kỳ không muốn đi nhớ lại tấm hình kia, rồi lại không thể không suy nghĩ, tấm hình kia, cô đã thấy qua.
Trong cuốn sách tốt nghiệp đại học của mẹ.
Cô đã thấy qua bản gốc đầy đủ của tấm hình kia, mà không phải bức được chỉnh sửa cắt nối như trong ví tiền của ba đang lộ ra lúc này.
Ảnh chụp trong cuốn sách tốt nghiệp có ba người, Kiều Hân Hủy, Tô Ngưng Tuyết, Cận Chiêu Đông, ba người đứng chung một chỗ.
Nhưng, tấm hình đặt ở trong ví tiền của ba cũng chỉ có hai người.
Là Cận Chiêu Đông ba của cô cùng Kiều Hân Hủy mẹ của Kiều Niệm Chiêu.
Hình của mẹ cô trong bức ảnh, ở chính giữa đã bị kéo cắt đi ngay ngắn, sau đó hai bên ảnh chụp được dán chồng khít lên nhau, chỉ còn lưu lại một cái tay của mẹ cô trong tấm hình.
Nếu như không có xem qua tấm hình nguyên, chắc là sẽ không phát hiện tấm hình này thật ra là có ba người.
Ba cho tới bây giờ cũng đem ví tiền của mình cất giấu rất kỹ, chưa từng qua tay mẹ, thì ra bất quá là lý do này.
Có hay không những lúc ông một thân một mình, hết lần này đến lần khác vuốt ve hình người trong ví tiền của mình, lúc sờ đến có phải trong mắt trong lòng đều là tình cảm dịu dàng hay không?
Cận Tử Kỳ chợt hiểu được lý do mẹ quyết tâm không chùn bước mà ly hôn như vậy, quả thật không có gì đáng giá để mà vãn hồi nữa rồi.
Chẳng qua là cô cũng hiếu kỳ, thời điểm Cận Chiêu Đông một dao cắt xuống kia, cũng từng chần chờ do dự hay không?
Trong lúc lòng Cận Tử Kỳ mang trăm mối suy nghĩ, Tô Ngưng Tuyết cũng đã đứng dậy, không có bất kỳ dấu hiệu tức giận, bình tĩnh đối với Cận Chiêu Đông gật đầu một cái: "Mới vừa rồi cám ơn ông." Không khác gì nói chuyện với một người xa lạ.
Nói xong, liền muốn lôi kéo Cận Tử Kỳ đi, lại bị Cận Chiêu Đông chặn lại đường.
Tô Ngưng Tuyết lạnh nhạt nhìn lại, hầu kết của ông nhún lên xuống, nhưng không nhường đường.
"Gần đây... Bà trải qua như thế nào?"
Tô Ngưng Tuyết dường như cũng không nghĩ tới ông ấy thế nhưng sẽ quan tâm mình, lông mày khẽ nhíu, giọng nói cũng vẫn lạnh như băng: "Tôi rất khỏe, cám ơn ông quan tâm."
Muốn đi, nhưng Cận Chiêu Đông lại không tránh ra, chẳng qua là vẫn nói chuyện: "Tôi mấy ngày trước buổi tối làm thêm giờ, không cẩn thận bị cảm, không có kịp thời đi bệnh viện khám, làm cho về sau sốt cao không giảm, thiếu chút nữa nhiễm bệnh viêm phổi......"
Nói xong, chân mày uốn éo giống như một cái bánh quai chèo, hai tay cầm ví tiền có chút luống cuống, trong mắt của ông thoáng toát ra một tia tâm tình phức tạp.
"Ba ba, sao ba lại ở chỗ này, không phải nói mua rau chân vịt sao? Mẹ còn ở khu vực rau dưa tìm ba đấy?"