Mục lục
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng dễ dẫn đến mâu thuẫn gia đình.

Cận Tử Kỳ cảm thấy gia đình mình là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói này.

Cô quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức treo trên tường, kim giờ chỉ số tám, kim phút chạy đến số mười hai, leng keng một tiếng giống như tiếng chuông vang lên từ lâu đài cổ, huyệt thái dương của Cận Tử Kỳ nảy lên.

Vừa đúng hai mươi bốn tiếng - Hai mươi bốn tiếng Tống Kỳ Diễn “bỏ nhà ra đi”

Cận Tử Kỳ đặt bánh mì trong tay xuống, cô chỉ mới ăn có một ít, hoàn toàn không có chút khẩu vị nào.

Hiếm khi vào khoảng thời gian này cô không đến nhà họ Cận.

Cận Mỗ Mỗ đi một bước là quay đầu lại ba lần vẻ không muốn đi học, nhưng cuối cùng vẫn bị ép ngồi vào trong xe và đưa đến trường học.

Trên ban công lầu hai, Tống Tiểu Bảo đang nằm phơi nắng trên một chiếc ghế được thiết kế đặc biệt cho mình.

Cận Tử Kỳ đến phòng em bé thấy Mạch Mạch vẫn đang ngủ.

Lúc đi được một nửa, cô nhớ ra hầu như không thấy vị khách nhỏ kia trong nhà mình nữa.

Buổi tối Trác Tiểu Phàm luôn ngủ cùng với Cận Mỗ Mỗ, sau khi Cận Mỗ Mỗ đi học thì không còn thấy bóng dáng của Trác Tiểu Phàm nữa.

Cậu bé đi đâu rồi?

Cận Tử Kỳ không khỏi có chút lo lắng, vừa định bảo quản gia đi tìm thì nghe tiếng sột soạt ở sau một cái cây to, cô đi đến gần xem thì phát hiện Trác Tiểu Phàm đang đang ngồi quay lưng với cô, cậu bé đang ngồi xổm dùng cái xẻng nhỏ đào đất.

“Tiểu Phàm, con ở đây làm gì vậy?”

Mặt Trác Tiểu Phàm dính đầy cát bẩn nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng, đôi mắt vừa đen vừa long lanh ấy nhìn Cận Tử Kỳ, lúc cậu bé mở miệng trả lời để lộ ra hàm răng trắng đều.

“Con đang đào hố nổ, một lát nữa con sẽ đào chiến hào chống tăng nữa!”

“Chiến hào chống tăng?” Cận Tử Kỳ khó hiểu hỏi lại.

Trác Tiểu Phàm gật đầu, chỉ về phía cái hố cách đó không xa “Chính là cái đó, có thể trì hoãn sự tấn công của quân đội bọc thép.”

Cận Tử Kỳ: “…”

Cận Tử Kỳ bỗng nhớ lại, vừa nãy, lúc cô vào nhà bếp lấy đồ ăn sáng vô tình nghe người giúp việc nói có người thợ làm vườn nào đó sáng sớm đã bắt đầu cắt tỉa hoa trong vườn, nhưng kết quả không cẩn thận bị ngã chỏng gọng.

Cận Tử Kỳ nhìn qua, theo như những gì cô thấy thì đã không còn miếng đất nào còn toàn vẹn nữa.

Nhưng nhìn ánh mắt đang mong chờ sự biểu dương của Trác Tiểu Phàm, Cận Tử Kỳ không đành lòng mắng nó, cô nhẹ nhành xoa đầu Trác Tiểu Phàm nói: “Tiểu Phàm rất giỏi, sau này con sẽ trở thành một quân nhân ưu tú.”

“Không chỉ mỗi con đâu, vợ tương lai của con nhất định cũng lợi hại như con vậy!”

Cận Tử Kỳ cảm thấy nói chuyện với đứa trẻ này rất thú vị, tâm trạng cũng khá lên chút ít, cô liền học theo Trác Tiểu Phàm ngồi xổm xuống: “Tiểu Phàm còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ đến chuyện lấy vợ rồi sao?”

So với việc nói đùa của Cận Tử Kỳ thì Trác Tiểu Phàm lại rất nghiêm túc.

“Việc giáo dục phải bắt đầu từ lúc còn nhỏ, từ lúc nhỏ con bắt buộc phải trông chừng em ấy, nếu không em ấy hư thì sao? Nếu em ấy lấy người khác, vậy không phải con đã mất công rồi sao?”

Cận Tử Kỳ thấy cậu nhóc nói chuyện rất bài bản liền nựng đôi má cậu và nói: “Vậy Tiểu Phàm vẫn còn tâm trạng ngồi đây đào chiến hào chống tăng hay sao? Không sợ cô vợ tương lai bé nhỏ của con đi với người khác sao?”

“Không đâu, cô ấy bây giờ đang ngủ mà.”

Cận Tử Kỳ: “…”

-----

Cận Tử Kỳ cảm thấy câu nói cuối cùng của Trác Tiểu Phàm có ngụ ý gì đó

Có vẻ như cậu bé đã xem Mạch Mạch như người của mình rồi, còn phong cho danh hiệu “Vợ tương lai”?

Cận Tử Kỳ nhìn Trác Tiểu Phàm đang ra sức đào đất. Cô không kiềm được tình thương của một người mẹ.

“Tiểu Phàm, con có đói không, dì làm cho con chút đồ ăn nhé?”

Trác Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, cậu bé chớp chớp đôi mắt rồi nói: “Dì ơi, có phải dì bây giờ đang cảm thấy nhàm chán không ạ?”

“Hở?” Cận Tử Kỳ bất giác sờ lên mặt mình, điều đó thể hiện rõ quá sao?

“Dì ơi, mâu thuẫn phải được giải quyết triệt để, nếu không sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, buổi tối chú không về nhà ạ?”

Biểu cảm lúc này của Cận Tiểu Kỳ như nhìn thấy ma, Trác Tiểu Phàm cười khúc khích rồi cúi đầu tiếp tục đào đất.

Việc cô và Tống Kỳ Diễn giận nhau chẳng lẽ lại dễ nhận ra như thế sao?

Cận Tử Kỳ nhìn đứa trẻ trước mắt, cậu bé bằng tuổi với Cận Mỗ Mỗ, rất lễ phép, sống ở nhà người khác nhưng không câu nệ mà rất tự nhiên, hầu như không làm cô phiền lòng nên thiếu chút nữa cô đã phớt lờ vị khách này.

-----

Cho đến khi cơm trưa được dọn lên bàn ăn, Cận Tử Kỳ cũng không thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn.

Bên phía Tống Thị cũng không thấy chủ tịch đi làm.

Do đó buổi cơm trưa cũng chỉ có hai người Cận Tử Kỳ và Trác Tiểu Phàm.

Trác Tiểu Phàm gắp một miếng thức ăn cho Cận Tử Kỳ rồi nói: “Dì ơi, dì ăn nhiều rau vào, rau giúp đẹp da đấy ạ!”

Cận Tử Kỳ càng nhìn càng thấy đứa trẻ này rất hiểu chuyện, không khác gì con cái trong nhà.

Ăn cơm xong, Trác Tiểu Phàm ngồi trên sofa xem chương trình “Khoa học kỹ thuật quân sự.”

Cận Tử Kỳ thì lên lầu xem Mạch Mạch và Tống Tiểu Bảo.

Trác Tiểu Phàm quay đầu thấy Cận Tử Kỳ vào phòng em bé liền lập tức bấm một dãy số trên chiếc điện thoại bên cạnh, Trác Tiểu Phàm nói với vẻ uy hiếp: “Cận Mỗ Mỗ, em gái cậu là heo à, ngủ nhiều thế!”

“Đừng vội mà, đứa trẻ nào chẳng như vậy, nếu không cậu chọc lét nó đi, nó sẽ dậy đấy.”

Bên kia, Cận Mỗ Mỗ đang nhịp nhịp cặp chân ngắn, uống chai nước ô mai vừa mới mua, tay thì cầm một chiếc điện thoai to quá cỡ.

“Cận Mỗ Mỗ, cậu vẫn không chịu trả điện thoại cho tớ à?’

“Tiểu Trác, sao cậu nhỏ mọn vậy, mình không phải vì muốn giữ liên lạc cho cậu và em gái mình sao?”

Cận Mỗ Mỗ vừa nấc một cái liền vội vàng che miệng lại, cậu sợ Trác Tiểu Phàm bên đầu kia điện thoại nghe thấy.

Trác Tiểu Phàm không còn kiên nhẫn nữa mà đưa tay lên vẫy vẫy: “Tớ mặc kệ, nếu em gái cậu còn như vậy, tớ sẽ không cần cô ấy nữa!”

“Đừng mà!” trong lòng Cận Mỗ Mỗ vang lên một hồi chuông báo động, “Tiểu Phàm, tớ nói với cậu này, nếu sau này cậu muốn trở thành quân nhân thì người vợ cậu lấy nhất định phải rất ngoan, rất nghe lời cậu. Cậu xem, Tiểu Anh Đào đã lớn như vậy rồi mà lần trước còn cắn người, Mạch Mạch không giống vậy, Mạch Mạch sau này chỉ đi theo cậu thôi!”

“Cận Mỗ Mỗ, nếu cậu dám lừa mình…”

“Tiểu Trác, chúng ta là bạn tốt, sao tớ có thể lừa cậu chứ?”

Trác Tiểu Phàm cầm điện thoại, đang định uy hiếp thêm vài câu thì thấy Cận Tử Kỳ đi xuống, cậu bé liền đổi giọng.

“Dạ, biết rồi, con nhất định sẽ nghe lời chú với dì, dạ, tạm biệt bà.”

Cận Tử Kỳ đi xuống thì thấy Trác Tiểu Phàm đang cẩn thận đặt điện thoại xuống, cậu bé thấy cô thì gọi bằng giọng ngọt ngào: “Dì ơi.”

“Gọi điện thoại về nhà à?” Cận Tử Kỳ đi qua hỏi.

Trác Tiểu Phàm gật đầu: “Bà nội cứ không yên tâm con, nhưng con nói rồi, dì Cận mặc dù không phải mẹ con nhưng dì sẽ chăm sóc con như con ruột vậy, hơn nữa chú đối xử với con cũng rất tốt.”

Cận Tử Kỳ nhìn Trác Tiểu Phàm, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: “Đây là đứa con lý tưởng nhất trong mắt các ông bố bà mẹ mà!”

-----

Buổi chiều, Cận Tử Kỳ đi đến công ty, cô nhìn điện thoại của mình không biết bao nhiêu lần.

Cô dặn người nhà và người nhà họ Tống, nếu có tin tức gì của Tống Kỳ Diễn thì thông báo cho cô.

Cho đến khi cô họp xong cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng và ngồi vào xe thì điện thoại cô vẫn không có động tĩnh gì.

Kết quả vừa về nhà họ Tống, quản gia liền đến thông báo: “Chủ tịch đã về rồi ạ!”

Cận Tử Kỳ nhìn chiếc điện thoại của mình, vẫn không có gì thay đổi, “Sao không gọi điện thông báo cho tôi?”

“Chủ tịch nói rồi, ai dám bí mật thông báo thì sẽ bị trừ lương tháng này.”

Cận Tử Kỳ: “…”

-----

Lúc Cận Tử Kỳ cho quản gia rời đi, cô quên hỏi bây giờ Tống Kỳ Diễn đang ở đâu.

Cô vuốt vuốt cái cổ đang đau nhức của mình và đi lên lầu.

Kết quả, cô vừa đi đến gần phòng ngủ đã nghe bên trong truyền ra tiếng lẩm bẩm, nghe như đang rất mệt mỏi.

Có thể nằm trong phòng ngủ của chủ còn có thể phát ra tiếng lầm bầm như thế, ngoại trừ Tống Kỳ Diễn thì còn ai được nữa?

Cận Tử Kỳ không muốn làm phiền hắn nhưng cô vẫn đẩy cửa ra.

Thân hình Tống Kỳ Diễn đang nằm cuộn trong chiếc chăn và ngủ một cách ngon lành.

Không muốn quấy rầy giấc ngủ của hắn, nên cô nhẹ nhàng đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Trong lòng Cận Tử Kỳ khó chịu nhưng không thể giải tỏa được, cô bèn tự lái xe đến trường học đón Cận Mỗ Mỗ, thuận tiện giải sầu, vì vậy Cận Mỗ Mỗ đứng trước cổng trường thấy mẹ đến đón thì rất kinh ngạc.

Từ trường học về nhà, Cận Tử Kỳ như muốn xác nhận lại điều gì đó, cô lại đi lên lầu.

Cô đẩy cửa ra, Tống Kỳ Diễn vẫn nằm đó thở khò khè.

Hai ngày nay, rốt cuộc hắn đã làm gì mà mệt mỏi như vậy chứ?

Cận Tử Kỳ lấy đồ của mình và quyết định đêm nay sẽ “ngủ riêng”

-----

Tống Kỳ Diễn bị một cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh.

Đều là “chủ ý dỏm” của Doãn Lịch làm hắn ở khách sạn hai ngày một đêm, còn nói Cận Tử Kỳ sẽ sốt ruột lắm, có thể sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó hắn xuất hiện, Cận Tử Kỳ sẽ ôm hắn mừng đến phát khóc…

Kết quả thì sao? Hắn phải ngồi căng mắt đợi ba mươi sáu tiếng đồng hồ, Cận Tử Kỳ lại không có chút động tĩnh gì.

Khó khăn lắm mới về tới nhà, muốn cho cô bất ngờ, kết quả mệt quá nên ngủ quên mất.

Tống Kỳ Diễn sờ sờ bên cạnh, kết quả lạnh như băng, Cận Tử Kỳ căn bản không hề về nhà ngủ.

Hắn đi tắm rồi thay quần áo ra, ra khỏi phòng ngủ nhìn về phòng em bé.

Trong phòng em bé, vì tiện cho việc chăm sóc em bé nên có bố trí một chiếc giường đơn.

Tống Kỳ Diễn lặng lẽ mở cửa liền nhìn thấy Cận Tử Kỳ quay lưng về phía cửa đang nằm ngủ.

Trong chiếc nôi, Tống Mạch Mạch đột nhiên mở mắt.

Tống Kỳ Diễn giật mình, vội vàng làm động tác “suỵt” với Tống Mạch Mạch, Tống Mạch Mạch không phối hợp với hắn, con bé mở miệng khóc, Tống Tiểu Bảo bên cạnh cũng bị làm cho tỉnh giấc, cậu bé bất mãn hừ hừ vài tiếng.

Tống Kỳ Diễn không ngừng làm cái này cái kia nhưng làm gì cũng không có tác dụng.

Hắn vừa quay người hắn đã thấy Cận Tử Kỳ ngồi trên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, sau đó cô bước xuống giường, đi ngang qua hắn rồi đến bên cạnh giường của Tống Mạch Mạch, cô bế Mạch Mạch đến bên giường Tiểu Bảo và vỗ vỗ cậu bé.

Hai đứa bé như cảm nhận được sự trấn an của mẹ nên nhanh chóng ngủ lại.

Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ chăm sóc con thì cởi giày leo lên giường chỉ để lộ ra cái đầu, hắn nhìn Cận Tử Kỳ với ánh mắt trông chờ được “sủng hạnh”.

Cận Tử Kỳ đặt con xuống, lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Nếu anh muốn trông con thì anh trông đi.”

Nói xong, cô không để ý đến ánh mắt oán trách của Tống Kỳ Diễn mà đẩy cửa đi ra.

Tống Kỳ Diễn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, hắn trằn trọc ngước đầu nhìn trần nhà, nhất định đêm nay mất ngủ rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK