Ly nước trong tay Cận Tử Kỳ run lên, vài giọt nước từ miệng tràn ra, cô dùng giấy khăn từ từ lau đi, “À!” Cô nhẹ nhàng khạc ra một từ, tránh cho Doãn Lịch nghĩ rằng cô không đang lắng nghe.
Doãn Lịch quan sát mặt mày cô vẫn bình tĩnh: “Anh nói nhiều như vậy, em chỉ à một chữ thôi sao?”
“Vậy anh muốn em trả lời thế nào, nghi thần nghi quỷ, sau đó xông tới ngăn ở trước mặt Tống Kỳ Diễn?”
Doãn Lịch nghiền ngẫm mà nghẹo khóe miệng, mắt híp thành một đường ngang, không lên tiếng.
“Hàiii, ông trời già có đôi khi thật sự rất thiên vị, trên thế giới làm thế nào mà có nhiều người may mắn đâu? Cho cô ta dung mạo như hoa như ngọc, lại cho cô ta gia thế hiển hách, của cải dùng không bao giờ hết, ngôi sao trên trời thần thánh này có ai dám bắc thang leo lên để lấy xuống chứ?” Hồi lâu, anh mới bất đắc dĩ mà rung đùi đắc ý rồi than vãn.
Cận Tử Kỳ nhếch miệng, lườm anh: “Anh muốn chơi trò yêu đương mờ ám?”
“Yêu công khai cũng không chơi.” Doãn Lịch cúi đầu, lười biếng híp mắt sắp ngủ gật, “Người ta rõ ràng chọn trúng con mồi, anh còn ngóng trông đi lên đó làm chi, không phải khiến giá trị bản thân mình rớt xuống thì là cái gì?”
“Ừ, người đáng quý ở chỗ tự biết mình.” Cận Tử Kỳ đồng ý gật đầu.
“Đi đi đi, không an ủi mấy câu còn bỏ đá xuống giếng, cái người kia nhà em không biết dạy dỗ em thế nào?” Doãn Lịch ra vẻ tức giận mà lườm cô một cái: “Đối với anh cũng như vậy rồi, còn không phải cưỡi lên trên đầu hắn muốn làm gì thì làm sao?”
Cận Tử Kỳ rũ mắt cười mà không nói, Doãn Lịch bẹt bẹt miệng, cũng thức thời mà yên tĩnh lại.
Cô dĩ nhiên biết Doãn Lịch là đang lo lắng cho cô, mặc dù lời nói không xuôi tai, cũng thật sự đã cảnh tỉnh cô, Jane Rochelle là một tình địch nên để cho cô bỏ chút tinh lực đề phòng.
“A Lịch, cám ơn anh.”
Đối mặt Cận Tử Kỳ đột nhiên nói cám ơn, hai tròng mắt mang chút tà khí của Doãn Lịch phút chốc nhíu lại, làm người ta cảm giác có chút quỷ dị, tầm mắt của anh lại xuyên qua Cận Tử Kỳ, dừng ở phía sau cô.
“Em không cần xông lên giữ gìn lãnh thổ, người ta đã chủ động đưa tới cửa, nhân tiện xem năng lực chiến đấu của em thôi.”
Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Jane Rochelle khẩn khoản đi đến.
Vẻ vang cho kẻ hèn này, Cận Tử Kỳ nhìn Jane với dáng vẻ tao nhã xinh đẹp, âm thầm thở dài nói.
Mà Tống Kỳ Diễn, thì đi theo sau lưng Jane mấy bước xa, sắc mặt vẫn không thế nào tốt được, bờ môi kéo căng, dường như muốn ngăn cản Jane đến gần, nhưng không thành công, chỉ có thể nhắm mắt đi theo phía sau cô ta.
“Cô đây là giám đốc bộ phận cho vay của ngân hàng Cảnh Thăng, cũng là đại mỹ nữ số một số hai ở Luân Đôn.”
Người đàn ông trung niên lúc ban đầu cùng Jane chào hỏi nhiệt tình tới đây thay đôi bên giới thiệu.
Lúc Cận Tử Kỳ thấy Jane cách mình chỉ có năm bước thì lập tức đứng lên, khi nhìn Jane với khoảng cách gần như vậy mà khuôn mặt nhẵn nhụi không thấy lỗ chân lông, cô buồn cười mà nhắm chặt mắt, chỉ nghĩ đến một câu nói ——
Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt!
Không biết Jane Rochelle và Tống Kỳ Diễn có phải thật sự từng có cái gì hay không, Cận Tử Kỳ có thể bắt được sự căm thù và ghen tị của một người đàn bà đối với một người phụ nữ khác trong đôi mắt của Jane, mặc dù được cô ta dùng ý cười che dấu rất khá.
Dáng vẻ như xác định vị trí thiên thể khắp muôn phương mà mỉm cười, ngẩng đầu lên, vừa đúng đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Cận Tử Kỳ, ngẩn ra, mỉm cười giống như một đường gió mát lướt nhẹ qua, thổi tan một luồng giễu cợt nhẹ, “Lần đầu tiên gặp mặt, xin hãy bỏ qua thiếu sót.”
Giọng nói kia, thần thái kia, cũng là như một vị công chúa cao cao tại thượng, lúc nhìn xuống dân chúng nhìn lên cô ta, biểu hiện rất thân thiện, vậy mà, không hề che dấu đi sự kiêu ngạo và thanh cao đó từ trong xương cốt.
Cận Tử Kỳ vẫn cho là mình đã xem như là thanh cao rồi, nhìn thấy Jane, mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Phụ nữ như vậy, cho dù là lấy về nhà, cũng chỉ có thể cung kính như đứng trước Quan Thế Âm Bồ Tát.
Đột nhiên nghĩ đến cái so sánh này, Cận Tử Kỳ không nhịn được cong khóe miệng lên, lại vừa vặn bị Jane thu vào đáy mắt, ánh mắt cô ta chợt lóe, “Vị này chính là Cận tiểu thư sao, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Trung văn của Jane nói rất lưu loát, giống như là từng dồn hết tâm trí để học tập nghiêm túc, nếu không tới năm sáu năm thì không thể nói tốt như vậy.
Cận Tử Kỳ nhìn sang cô ta, biểu hiện như có chút kinh ngạc, nhưng vẫn chứa ý cười, nắm lấy cành ô liu đưa tới cho Jane, “Johnny tiên sinh không chỉ một lần nhắc tới cô, khiến cho tôi cũng rất mong đợi có dịp cùng tiểu thư Jane đây gặp mặt.”
“Aa?” Jane nhướng nhướng đôi lông mày thanh tú đẹp như được dùng bút vẽ, “Xem ra chúng ta thật đúng là ăn ý.”
“Phải, tiểu thư Jane đường xa đến đây, nếu đi qua thành phố S nhất định phải để cho tôi một lần làm địa chủ tận tình.”
“Vậy cũng cần phải lẽo đẽo theo Cận tiểu thư rồi.”
Hai người phụ nữ cô một lời tôi một câu, thoạt nhìn nụ cười xinh đẹp ngất ngây, kì thực đã sớm tràn ngập mùi thuốc súng.
“Tôi có thể ngồi xuống không?”
Cận Tử Kỳ gật đầu, thái độ phá lệ thân thiện, tuyệt không thấy sự ghen tị của một người phụ nữ.
Ở đối diện Doãn Lịch cứ sờ sờ cái mũi của mình, âm thầm lẩm bẩm, không biết trong lòng cô đang nghĩ như thế nào.
Tống Kỳ Diễn vốn ở sau lưng Jane đã cầm bữa ăn trở về, lúc mới vừa trở lại trước bàn, lập tức nhìn thấy Jane ngồi ở bên cạnh bàn, không nhịn được nhíu chân mày lên, không hề hoan nghênh cô ta ngồi ở chỗ nầy.
“Đã trở lại?” Giọng nói dịu dàng của Cận Tử Kỳ vang lên, cũng làm cho chân mày hắn đang nhíu lại giãn ra.
Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn Cận Tử Kỳ cười dịu dàng lộ lúm đồng tiền, thở ra, ừ một tiếng, đồng thời ngồi xuống ở bên cạnh cô, đưa tới một khay thức ăn đến trước mặt cô: “Chỉ có những thứ này, nếu không thích thì cũng cố gắng ăn tạm một chút thôi.”
Cận Tử Kỳ mỉm cười duỗi tay luồng vào trong tay Tống Kỳ Diễn, nắm chặt, rúc vào bên cạnh hắn.
Tống Kỳ Diễn cưng chìu mà vuốt vuốt mái tóc dài của cô, rất hưởng thụ bộ dạng cô lệ thuộc như con mèo nhỏ như vậy, từ đầu đến cuối, cũng chưa từng liếc mắt nhìn đến Jane đang ngồi một cái, thật giống như quên mất người này tồn tại.
“Anh mới vừa nghe nói phía dưới bên cạnh khách sạn có tiệm bánh bao, đợi lát nữa trước khi đi lên đi mua một ít làm bữa khuya.”
Cận Tử Kỳ cầm nĩa lên, quay sang Tống Kỳ Diễn mỉm cười: “Anh tính toán vậy, em không có ý kiến.”
Nghe đoạn đối thoại thế, người ngoài không biết chuyện, cũng sẽ cho rằng Cận Tử Kỳ là một người vợ nhỏ đối với chồng ngàn y trăm thuận, cũng thỏa mãn lòng hư vinh của người đàn ông trong Tống Kỳ Diễn, đâu nào từng thấy được bà xã nghe lời như vậy?
Bởi vậy, Tống Kỳ Diễn làm sao có thể không vui mừng, vội ho một tiếng, toét khoé miệng, ôm hông của cô, vuốt ve cái bụng đã bắt đầu nhô cao, đè ép cổ họng khàn giọng nói: “Ăn hết những thức ăn này đi, đừng kén chọn đồ ăn biết không?”
Thật đúng là hếch mũi lên mặt hả......
Ý cười của Cận Tử Kỳ sâu hơn, gật gật đầu, bàn tay đặt ở sau lưng nhéo mạnh xuống dưới bắp đùi rắn chắc của hắn.
Tống Kỳ Diễn ăn một trận đau, hít khí lạnh vào miệng, lập tức an phận ý niệm sẽ đối với Cận Tử Kỳ thét tới thét đi, câu chuyện chuyển một cái: “Thức ăn ở đây mùi vị không ra hình dáng gì, nếu em không thích cũng đừng ăn.”
“Thế sao được, anh cố ý lấy cho, em đều thích.” Cận Tử Kỳ lộ ra thần sắc ngượng ngùng mất tự nhiên.
Jane không nóng không giận, thản nhiên mà uống trà, thu hết mọi hành động của hai người bên cạnh vào trong mắt.
Cận Tử Kỳ hơi híp mắt, thản nhiên mà tiếp nhận cái nhìn đánh giá của người phụ nữ tương tự với tình địch này.
Hồi lâu sau, Jane mới chuyển sang Tống Kỳ Diễn, thành khẩn hỏi: “Frank, tại sao nhìn thấy dáng vẻ ngồi lặng lẽ của vợ anh, em lại nhớ tới cảnh tượng mấy năm trước mình ngồi ở trong quán cà phê đọc sách?”
Cận Tử Kỳ nghe vậy, không khỏi nhìn Jane thêm mấy lần, thật sự là không nhìn ra hai người họ có chỗ nào tương đồng.
Nhưng cô ta nói ra lời này, không khác nào báo trước đó là một loại khiêu khích!
Cận Tử Kỳ chẳng những không cùng lúc dựng lên áo giáo để chiến đấu, ngược lại biểu tình trên gương mặt buông lỏng, dỗi hờn Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái, quyết định để lại quyền bảo vệ cô cho hắn.
“Cô cũng đã nói, dáng vẻ của cô khi ngồi yên, làm thế nào giống với vợ của tôi chứ.”
Tống Kỳ Diễn nhấp một miếng cà phê, hơi nghiêng đầu, toàn bộ bất mãn rơi vào trong mắt Cận Tử Kỳ.
Trái tim Cận Tử Kỳ vốn treo cao chậm rãi chạm đất, buồn cười mà rút tay vỗ nhẹ cánh tay của hắn, hơi ngửa đầu, lần này, cô muốn làm một cô gái nhỏ đáng yêu, núp ở trong cánh tay của người đàn ông này.
“Kỳ Diễn, trước đây cho tới bây giờ sao em chưa từng gặp tiểu thư Jane vậy?”
“Không phải em ở đại lục sao, ở đâu ra thời gian mà gặp.”
Tống Kỳ Diễn không mặn không nhạt lên tiếng, nhân tiện đặt tách cà phê trở lại chỗ cũ.
Trong nháy mắt, chỉ vài lời nói lại đổi khách làm chủ, đặt Jane ở vị trí bị động.
Cận Tử Kỳ lại cáu Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái, quay mặt sang, trên gương mặt xưa nay vốn trong trẻo lạnh lùng lại đầy ý cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vào đôi mắt Jane, nói: “Tiểu thư Jane, có phải bộ dạng chúng ta khi ngồi yên lặng trông ngốc nghếch lắm phải không? Anh ấy vẫn không thích dáng vẻ yên tĩnh quá của tôi, nói rất khó nhìn.”
Jane hơi xót xa, sắc mặc nhìn không tốt, nhưng vẫn cười lắc đầu: “Không ngốc, ít nhất, tôi rất thích bộ dạng yên tĩnh của mình.”
Nói xong, cô ta lại quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn không hề để mắt nhìn qua mình dù chỉ là liếc mắt một cái, cười đến càng lúc càng trở nên rực rỡ.
“Frank, anh cần phải xác định người anh yêu là ai, em sẽ không đợi anh nữa.”