Tô Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh nắng sáng sớm đã có chút ấm áp, vậy mà vẫn còn rét lạnh như cũ.
Trong không khí loáng thoáng một mảnh lại một mảnh vật màu trắng ở trạng thái trong suốt phiêu đãng.
Bà đưa tay, bông tuyết lẻ tẻ rơi vào trong lòng bàn tay của bà, hơn nữa nhanh chóng tan đi.
"Tuyết rơi rồi kìa!" Bên cạnh truyền đến tiếng một thiếu nữ vui mừng hô to.
Trên đất dần dần, từng mảng lớn bông tuyết thổi quét lên cả thành phố, trong tầm mắt, đều lóe ra kim quang màu trắng.
Tô Ngưng Tuyết thật sự thì có phần sợ lạnh, bà kéo kéo lại khăn quàng trên cổ, mím khóe môi, xách được một túi lớn thức ăn xong, mới cúi mặt bước đi nhanh ra khỏi mấy sạp lều lớn bán thức ăn trong chợ.
Bà ăn mặc rất đơn giản, áo khoác ngoài khăn quàng cổ và một đôi giày đế bằng, so với đại đa số phụ nữ trung niên sáng sớm đi họp chợ không có gì khác biệt, bất quá là thoạt nhìn xinh đẹp nho nhã cao quý hơn một chút thôi.
Buổi sáng thức dậy lại nhận được điện thoại của Tử Kỳ, biết được mẹ con Tô Ngưng Thu tối mai phải về Pháp, cho nên hôm nay phải về hoa viên Nam Đô, bà cúi đầu nhìn một chút cái túi tràn đầy thực phẩm, là nên làm một bữa đưa tiễn mẹ con họ!
Nghĩ đến cái chợ bán thức ăn và siêu thị mini ở gần hoa viên Nam Đô bán nguyên liệu nấu ăn không được đầy đủ, bà mới ngồi xe chạy đến trung tâm chợ chân chính ở lân cận mua đồ, thật sự thì có thể lái xe, tuy nhiên đến lúc mở cửa xe ra bà lập tức đóng lại, chọn đi bộ.
Ở ven đường nhìn thấy một người bán khoai lang, Tô Ngưng Tuyết đổi vội bước chân, ở bên quán ngồi xổm xuống.
Bông tuyết bay khắp đầy trời, lướt nhẹ qua chiếc trán sáng bóng của bà.
"Khí trời nói thế nào đổ tuyết thì liền đổ tuyết vậy? Phu nhân à, sáng sớm mà cô đã mua nhiều đồ như vậy, trong nhà có khách đến sao?" Bà thím bán khoai lang thân thiện mà bắt chuyện với bà: "Nhìn phu nhân có vẻ là người có tiền rộng rãi, có rất ít ai tự mình chạm tay vào việc nhà!"
Trên mặt Tô Ngưng Tuyết có nụ cười nhàn nhạt, lúc đem một củ khoai lang bỏ vào trong gói to thì liếc nhìn bà thím: "Phải không?"
"Đúng vậy, mặc dù cô ăn mặc không phải đắt tiền, nhưng đôi mắt này của tôi xem qua không ít người, nhìn cô một thân khí chất so với những kẻ buôn bán ven đường như chúng tôi đây đúng là không cùng một cấp bậc......"
Tô Ngưng Tuyết không có nói tiếp, cười cười, chọn xong một túi khoai lang thì giao cho bà thím.
Bà thím đem khoai lang đặt ở trên cân điện tử, trong miệng tự lẩm bẩm: "Dạo này, có xe đúng là tốt, muốn đến chỗ nào thì lái đến chỗ đó, em gái à, chồng của cô làm thế nào chịu để cho cô một mình đi mua nhiều đồ như vậy?"
Tô Ngưng Tuyết sửng sốt, ngay sau đó trái tim mềm nhũn: "Ngày hôm qua anh ta mới trở về, muốn để cho anh ta ngủ thêm một lát."
"Ra là thế!" Bà thím tỏ vẻ hiểu gật đầu, nhưng khi nhìn ra phía sau Tô Ngưng Tuyết lại kêu la nói tiếp: "Phía sau có chiếc xe ngừng ở ven đường đã lâu rồi, người đàn ông bên trong kia vẫn ngồi ở chỗ đó kiên nhẫn chờ, không biết người phụ nữ nào phúc khí tốt như vậy, thằng cha quỷ nhà tôi đời này cũng không thèm chờ tôi như vậy nữa!"
Tô Ngưng Tuyết nhếch khóe miệng lên, theo hướng ngón tay bà thím mà quay đầu, không ngờ lúc này điện thoại di động vang lên.
Vội vã chào bà thím, Tô Ngưng Tuyết mang túi theo, vừa lấy điện thoại di động ra, gió tuyết đã thổi rối tóc của bà, bà nheo mắt lại, ngừa bông tuyết bay vào trong hai mắt.
"Bà ngoại, Mỗ Mỗ đã tới rồi nhaaa! Bà có chuẩn bị khoai lang nướng mà Kỳ Kỳ thích ăn nhất không vậy?"
Khi nghe giọng nói nũng nịu của Cận Mỗ Mỗ rì rầm trong ống nghe, giống như từng viên đậu vàng nhỏ nhảy ra ngoài.
Trong lòng Tô Ngưng Tuyết ấm áp, đứng ở trong tuyết lạnh, giống như có Mỗ Mỗ đang đứng ở bên chân mình, giơ giơ lên cái túi trong tay: "Đều đã mua rồi, còn có con cua và bánh mật mà Mỗ Mỗ thích nhất nữa!"
Bên kia truyền đến tiếng cười khanh khách liên tiếp, sau đó điện thoại đổi chủ.
"Mẹ, mẹ đang ở bên ngoài phải không, ồn ào quá, chúng con đang ở trên đường, có cần đến đón mẹ hay không?"
"Không cần, mẹ đang ở gần thôi, chỉ cần ngồi qua hai trạm tàu điện ngầm là đã đến nhà."
Tô Ngưng Tuyết nghe được Cận Tử Kỳ quan tâm, khóe miệng không tự chủ nhếch lên: "Các con lái xe cẩn thận một chút."
Trải qua hai mươi mấy năm, bà bị oán hận trong lòng che mờ, chỉ lo vì củng cố địa vị mà ở trên thương trường anh tranh giành tôi đấu, mà xem nhẹ phần thân tình này, thật may là, hết thảy đều còn chưa muộn.
"Dạ, vậy chúng con đến nhà thì đợi mẹ......"
"Tử Kỳ......" Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên lên tiếng, bà nhớ tới Kiều Nam vẫn còn ở trong nhà trọ, không khỏi có chút xấu hổ: "Nếu như mẹ với chú Kiều của con......" Có mấy lời đến bên miệng vẫn là khó có thể nói ra khỏi miệng.
Nhưng Cận Tử Kỳ thật giống như đã hiểu ý của bà, theo đó nói tiếp: "Chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi."
Dường như là Tô Ngưng Tuyết đã vượt qua được hố sâu lớn nhất trong lòng, bà nhẹ nhàng thở ra, nụ cười trên mặt càng sâu, cúp điện thoại, trên màn hình điện thoại di động đã là một tầng hơi nước ẩm ướt.
Bà lần nữa cất di động đi, đang muốn đi đến trạm tàu điện, sau lưng lại vang lên một giọng nói.
"Ngưng Tuyết." Tiếng gọi rất nhỏ bay ở trong tuyết có chút vỡ vụn tan thành mảnh nhỏ, lại cẩn thận nghiêm túc.
Thân hình Tô Ngưng Tuyết cứng đờ, tiếng nói quen thuộc khiến cho bà phản ứng theo bản năng quay đầu lại.
Mới vừa rồi đó là phương hướng bà thím bán khoai lang chỉ, có một chiếc xe Maserati đậu ở đó, giờ phút này cửa xe chỗ tay lái mở ra, Cận Chiêu Đông đứng ở trong gió tuyết, bông tuyết đầy trời mịt mù che đi tầm mắt của bà, không thấy rõ mặt của ông ấy.
"Ngưng Tuyết!" Thấy bà dừng bước, Cận Chiêu Đông đóng cửa xe rồi vội vã đi tới.
Tô Ngưng Tuyết hiển nhiên không ngờ tới lại ở chỗ này đụng phải ông, bà đưa mắt nhìn sang hướng trong chợ, trong đầu hiện ra chính là một màn kia đã từng gặp phải ở siêu thị, ông ta hẳn là cùng Kiều Hân Hủy tới mua thức ăn sao?
Tầm mắt của bà di động, dừng ở trên đầu vai và trên tóc ông đầy bông tuyết, tựa như bà thím đó nói, ông đúng là người chồng tốt, tỉ mỉ săn sóc, nhưng đối tượng cũng không phải Tô Ngưng Tuyết bà.
Vậy mà, lúc Tô Ngưng Tuyết ngẩng đầu lên lần nữa, lại đụng vào ánh mắt thâm trầm ở nơi nào đó.
Đáy mắt ông tràn đầy áy náy và đau lòng, hai tay luống cuống mà nắm thành quyền, như có thiên ngôn vạn ngữ sẽ nói với bà.
Tô Ngưng Tuyết rất nhanh thì dời mắt đi, siết chặt cái túi trong tay, xoay người thì nhấc chân muốn đi.
Cận Chiêu Đông lại đưa tay đặt trên bờ vai bà: "Ngưng Tuyết, ngày hôm qua ở phòng bệnh em nói là sự thật sao?"
"Anh hi vọng tôi trả lời anh thế nào? Tôi nói những lời đó bất quá là do ghen tị, cho nên ác ý hãm hại tình nhân dịu dàng hoàn mỹ trong cảm nhận của anh, muốn khích bác ly gián các người sao?"
Tô Ngưng Tuyết hỏi ngược lại, ánh mắt có chút sắc bén, lạnh nhạt giễu cợt mà hơi cong khóe miệng: "Nếu như đây là điều anh muốn nghe, tôi có thể nói, không sai, những điều này đều là tôi nói bừa nói bậy ra, như vậy có thể chứ?"
Nói xong, bà vẫn lạnh lùng mà hất tay của ông ra, một khắc cũng không dừng mà đi khỏi.
Cận Chiêu Đông nhìn sang bóng lưng bà không chút do dự mà xoay người, đôi môi khẽ động, nhưng không có dũng khí gọi bà lại, chẳng qua là trái tim run rẩy có chút đau nhói, làm thế nào cũng không đè nén được khổ sở tràn lan đầy trong lòng.
Mới vừa rồi ông vẫn ngồi ở trong xe, tầm mắt lại xa xa mà đuổi theo bà, ông cũng không có cách nào nói cho bà biết, ông ở dưới nhà trọ của bà từ rạng sáng ngồi đến bình minh, nhưng không có can đảm đi lên gõ cửa nhà trọ của bà.
Mới vừa rồi ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn bà, ông mới phát hiện, sinh hoạt chung một chỗ ba mươi năm, mặt mũi Tô Ngưng Tuyết trong đầu ông cũng là mơ hồ, những năm qua, ông thậm chí không có liếc mắt một cái đến bà tử tế.
Tóc dài đen nhánh ở sau ót búi lên, lộ ra cái trán sáng bóng, mang một chiếc khăn quàng cổ màu tím sẫm, mặc áo khoác ngoài bằng len lông cừu kiểu dáng đơn giản, nụ cười nhàn nhạt trong trẻo, đôi tròng mắt kia lại trong suốt giống như suối chảy thật nhã nhặn trầm tĩnh.
Đây là dáng vẻ Tô Ngưng Tuyết năm mươi tuổi, khóe mắt đã có một chút nếp nhăn nhàn nhạt, cười lên trước sau thản nhiên, giống như núi xa, núp ở sau mây mù, làm cho người ta nhìn không rõ.
Dường như, cùng ông ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy qua bà cười như vậy.
Có lẽ đã từng cười, chẳng qua là ông chưa bao giờ để ý......
Ông chợt nhớ tới lần đầu tiên ở nhà họ Tô nhìn thấy dáng vẻ của bà, bà mười tám tuổi, phía sau là một mảng lớn hoa gạo đỏ rực nở rộ, đột nhiên quay đầu lại, giữa mày mắt là một cổ xinh đẹp thanh nhã khiến cho ông động lòng.
Lúc còn trẻ dáng dấp của bà cùng Tử Kỳ rất giống nhau, mặt trái xoan nho nhỏ, da thịt trắng như ngà, lông mày giống như là vẽ ra, mặc một chiếc sườn xám trắng ngà, cực có khí chất đại gia khuê tú.
Một loạt bông tuyết hòa tan trên lông mi ông, chất lỏng lạnh như băng thấm vào trong mắt của ông, cũng kéo suy nghĩ của ông lại, ông vội vàng đuổi theo, giữ cánh tay của bà lại: "Ngưng Tuyết, tuyết quá lớn, tôi đưa em trở về thôi."
Trong nháy mắt Tô Ngưng Tuyết bị giữ lại đó, thân thể đột nhiên run lên, có chút kháng cự ông đụng vào.
Nhưng rất nhanh, bà liền tĩnh táo lại, lạnh lùng nhìn sang ông ấy: "Tôi không cần, xin buông tay."
Trên đường đã có người đi đường nhìn sang, sắc mặt Tô Ngưng Tuyết trở nên có chút khó coi, khi bị ông cầm giữ lại thì quẩy người một cái, "Tôi không muốn ở chỗ này ầm ĩ với anh, nếu như anh còn ngại không đủ mất thể diện mà nói."
Cận Chiêu Đông lúng túng ậm ừ, không dám nhìn thẳng ánh mắt lành lạnh kia của bà: "Trời đổ tuyết, đường không dễ đi, tôi chỉ là muốn đưa em trở về, hơn nữa, tôi cũng có lời muốn nói với em."
"Giữa chúng ta còn có cái gì để nói hay sao?" Giọng Tô Ngưng Tuyết mỉa mai cười một tiếng: "Đây không phải là trận tuyết đầu tiên trong ba mươi năm qua ở thành phố S này, hôm nay cũng không phải là ngày lạnh nhất trong ba mươi năm qua, con đường này tôi đi một mình sớm đã thành thói quen, mặc dù bên cạnh tôi cần một người đồng hành, nhưng cũng sẽ không là anh nữa."
Dưới vẻ mặt kinh ngạc lẫn đau đớn của ông, bà chậm rãi rút tay của mình về, lướt qua thân thể cứng đờ của ông, tiếp tục tránh ra, ôm lấy chiếc túi trong tay lên trước ngực, giống như là níu lấy một người để dựa vào.
Nhưng Cận Chiêu Đông không có bỏ đi, không xa không gần mà yên lặng đi theo bà.
Bà giống như hoàn toàn không thấy ông, tự thân mà đi, bước chân có chút nhanh, xuyên qua dòng người, đi qua ngã tư đường, sau đó xuống cầu thang đi vào cửa trạm tàu điện ngầm, sau khi quét thẻ thì hoà lẫn vào đám đông.
Lúc này là giờ cao điểm đi làm, người đến người đi, nhất là bên ngoài tàu điện ngầm lại càng chật chội.
Cận Chiêu Đông chưa từng ngồi tàu điện ngầm, lập tức bị ngăn ở trước trạm kiểm soát, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà chìm lẫn ở trong đám người, bên tai tựa hồ nghe đến thông báo tàu điện ngầm đã đến, trong lòng ông căng thẳng, thế nhưng giống như một tên thanh niên ngu ngốc lỗ mãng, lúc một người hành khách quét thẻ mở chốt, ông đã dẫn đầu một bước vượt qua.
Sau lưng có tiếng mắng lẩm bẩm nhưng ông ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng qua là đẩy đám người đang cản đường ra, đi truy tìm bóng dáng của bà.
Trên sân ga, đều là người với người chằng chịt, trong loa là giọng nữ dễ nghe thông báo thời gian tàu điện ngầm đến, Tô Ngưng Tuyết đang cầm một túi đồ lớn, lẳng lặng đứng ở trong đội ngũ.
Ông áp chế mình thở gấp, "Những năm này, là tôi có lỗi với em." Ông không dám ngốc đầu lên để nhìn người phụ nữ bị ông cô phụ hơn ba mươi, lúc nói những lời này gần như dùng hết khí lực toàn thân.
Tô Ngưng Tuyết nghiêng mắt nhìn ông một cái, nhàn nhạt, không có bất kỳ cảm xúc gì dao động.
"Tôi biết những gì tôi đã làm trong mấy năm qua, không phải một câu nói xin lỗi mà có thể tóm lược, tôi không dám yêu cầu xa vời em lập tức tha thứ cho tôi, tuy nhiên, có thể cho tôi một cơ hội để đền bù hay không?"
"Ba mươi năm có đủ hay không?"
Sắc mặt Cận Chiêu Đông chợt trắng bệch, đôi mắt ông từ từ phiếm hồng, nhìn bà chằm chằm gắt gao.
"Đền bù lại sao? Anh muốn làm thế nào để đền bù lại cho tôi? Cận Chiêu Đông, tôi cho anh thời gian ba mươi năm, tuy nhiên anh bỏ qua, bây giờ anh lại chạy đến trước mặt của tôi nói những điều này có ý gì? Bây giờ Tử Kỳ cũng đã trưởng thành, không còn là đứa nhỏ đi bộ ngã trái ngã phải, thứ trước kia anh không cho được, tôi nghĩ bây giờ nó cũng không thiếu."
Tô Ngưng Tuyết nói xong vô cùng bình tĩnh, từng chữ từng câu không hề lên xuống phập phồng, thật giống như ông vốn chính là một người không chút nào liên quan, là Giáp Ất Bính qua đường, ông lại bởi vì phần hờ hững này mà mặt xám như tro tàn.
Ông thà rằng bà giống như những người vợ khác cùng chồng tức giận dắt cổ áo của ông, khóc kêu chửi rủa ông, thậm chí ra tay đánh ông vài bạt tai, chỉ trích ông phụ lòng, cũng không mong muốn bà như không có chuyện gì xảy ra như vậy.
Dưới tình thế cấp bách, ông bắt được tay của bà: "Tôi biết làm một người chồng, tôi rất thất bại, tôi biết tôi không có tư cách, cũng không có mặt mũi nói cái gì nữa, tuy nhiên, Ngưng Tuyết, cho tôi một lần cơ hội......"
Tô Ngưng Tuyết chuyển mắt, nhìn thẳng vào trong tầm mắt mong đợi của ông, bình tĩnh như nước, một khắc kia tim của ông đột nhiên lạnh.
"Tôi cho anh cơ hội, vậy Kiều Hân Hủy làm sao bây giờ, còn có Kiều Niệm Chiêu, hai mươi tám năm trước anh vì mẹ con họ có thể bất chấp không nghĩ đến một chút tình cảm vợ chồng mà muốn cùng tôi ly hôn, bây giờ, là muốn trái ngược lại sao?"
Bàn tay Cận Chiêu Đông nắm tay bà khớp xương xanh trắng, khuôn mặt hối tiếc và đau thương.
"Cận Chiêu Đông, tôi không muốn giấu anh, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Kiều Nam rồi."
"Ngưng Tuyết, em là đang nói mác phải không?" Luồng âm thanh của Cận Chiêu Đông có chút run rẩy, không cách nào đối mặt sự thật này.
"Tôi sẽ không lấy hôn nhân của mình đi đánh cuộc một lần nữa, từng ngu ngốc một lần là đủ rồi."
Lời của Tô Ngưng Tuyết vừa dứt, đoàn tàu đã lao nhanh gào thét vào trạm, cũng làm mờ đi mắt của bà, ông kinh ngạc nhìn nhìn bà, bà lại theo dòng người nhanh chóng chen vào trong buồng tàu.
Cận Chiêu Đông lấy lại tinh thần, muốn chen vào, cửa đoàn tàu lại cạch một tiếng khép lại ở trước mặt của ông.
Ông nhìn bà đứng ở trong buồng tàu, thần tình yên lặng, thậm chí ngay cả liếc ông một cái cũng không có, ông đi lên phía trước đuổi theo mấy bước, bóng dáng của bà càng ngày càng xa, theo đoàn tàu dần dần mất hẳn ở trong một mảnh bóng tối cuối đường.
Mà dường như câu nói kia của bà vẫn còn lãng vãng ở trong không khí âm u lạnh lẽo của trạm tàu——
Bà nói: "Tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Kiều Nam rồi."
Cận Chiêu Đông chỉ cảm thấy tim như bị vo tròn ác liệt, một cỗ đau đớn dính chặt vào huyết mạch toàn thân, khiến cho cả người ông giống như đê đập bị nước lũ làm vỡ tung, đứng không vững nữa, không thể không vịn lấy trụ lan can bên cạnh.
Tại sao sẽ là kết quả như vậy?
Người vợ cùng ông sinh sống ba mươi năm bây giờ lại phải gả cho người đàn ông khác sao?
Mà ông những năm này tự cho là hạnh phúc mỹ mãn thì ra bất quá là một câu chuyện hài buồn cười thôi.
Sau khi biết được hết thảy chân tướng, ông còn tiếp tục đi như thế nào được đây?