Người Bạch gia sau khi ngượng ngập rời đi, trong phòng khách rất nhanh đã khôi phục một mảnh an bình và yên tĩnh.
Tống Chi Nhậm ôm Mỗ Mỗ khóc đến đỏ cả mũi, quay sang hai vợ chồng ngồi ở một bên lên tiếng: "Nếu đã lĩnh chứng, cử hành hôn lễ là điều nhất định, Tống gia chúng ta mà nói không bao giờ bạc đãi nàng dâu."
Cận Tử Kỳ im lặng mà cười cười, cũng không có ý kiến gì, Tống Kỳ Diễn cũng không để ý không e dè xử lý.
"Các con vẫn ở tại nhà Tử Kỳ cũng không phải là biện pháp, đến lúc làm xong lễ cưới thì chuyển tới ở đi!"
Lời của Tống Chi Nhậm vừa nói ra, lập tức có người ngồi không yên.
Tống Nhiễm Cầm chợt đứng lên: "Cha, cha như thế nào......"
Miệng khẽ nhếch, một bộ dáng không dám tin.
Trước đó Tống Chi Nhậm đối với việc Tống Kỳ Diễn chuyển ra ngoài sống tự lập thì nhắm một mắt mở một mắt, thậm chí khi Tống Kỳ Diễn xách theo hành lý dọn vào Cận gia cũng không đứng ra nói một câu phản đối.
Giờ phút này lại trực tiếp đề xuất muốn Tống Kỳ Diễn mang theo vợ con chuyển vào đại viện Tống gia, cái quyết định này tới quá mức đột ngột, làm cho Tống Nhiễm Cầm vốn cho là mình có thể luôn luôn bá chiếm Tống gia phải hoảng hốt lo sợ.
Tống Nhiễm Cầm nhất thời một hồi lâu quên mất nói chuyện, chẳng qua là căng lớn con mắt nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở đối diện.
Chỉ sợ bỏ lỡ một chút xíu biểu tình biến hóa trên mặt họ.
Bà đang đợi họ đưa ra câu trả lời, mà đáy mắt bà vẫn lóe ra ánh mắt chờ mong.
—— mong mỏi Tống Kỳ Diễn bọn họ sẽ thẳng thắn mạnh mẽ mà cự tuyệt chuyện chuyển đến.
Chuyện Tống Kỳ Diễn và Tống Chi Nhậm không hợp nhau, Tống Nhiễm Cầm cũng không phải là không biết.
Đây cũng là lý do bà không hiểu tại sao Tống Chi Nhậm trong lúc bất chợt lại muốn bọn họ chuyển chỗ đến đây.
Đây không phải là tự tìm tội ình sao?
Nhưng Tống Nhiễm Cầm sau khi kinh ngạc, lại quên mất một điểm ——
Luân chi nhạc (niềm vui gia đình). Đặc biệt là đối với kiểu người già như Tống Chi Nhậm như gỗ sắp sửa mục mà nói rất là coi trọng.
Tống Kỳ Diễn thế nào cũng sẽ chọc cho ông tức giận, nhưng tóm lại dù sao vẫn là cốt nhục của mình, theo họ Tống của mình!
Tống Chi Nhậm làm như không thấy được Tống Nhiễm Cầm hoảng hốt, vẫn nhìn hai vợ chồng tiếp tục nói: "Chờ các con dọn đến đây thì chuyển đến toà nhà chính ở đi, dù sao phòng trống không cũng là trống không."
"Cha, toà nhà chính luôn luôn chỉ là cha ở, như thế nào đột nhiên để cho nhiều người như vậy chuyển vào?"
Tống Nhiễm Cầm hiển nhiên cuống cuồng rồi, việc chuyển vào biệt thự bên cạnh so với chuyển vào toà nhà chính, điều này ý nghĩa rất lớn không giống nhau!
Mình và chồng cùng con trai ở bên cạnh cha nhiều năm như vậy, cha cũng không mở miệng để cho bọn họ chuyển đến đây.
Hiện tại Tống Kỳ Diễn vừa trở lại, liền trực tiếp mang theo vợ con mang vào toà nhà chính.
Kiểu đãi ngộ này có sự khác biệt không cần nói cũng biết!
Tống Chi Nhậm cũng nghe ra trong giọng nói Tống Nhiễm Cầm có sự bất mãn, giống như liếc bà, hừ nhẹ nói: "Không được ở toà nhà chính chẳng lẽ con muốn dọn khỏi toà nhà phía đông đi ra ngoài để cho bọn người của em trai con ở sao?"
Những năm này, Tống Nhiễm Cầm một mình thì độc chiếm biệt thự phía đông, mà Tô Hành Phong và Tô Tấn An thì ở tại toà nhà phía tây.
Tống Nhiễm Cầm bị Tống Chi Nhậm quay lại bác bỏ đến á khẩu không trả lời được, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi đến khó coi.
Khô khốc cười khan một tiếng: "Cha, nghe được lời này của cha nói xong, con đây không phải là thật cao hứng sao?"
"Hừ, tốt nhất là cao hứng!" Tống Chi Nhậm rõ ràng không quá tin tưởng Tống Nhiễm Cầm đây mặt sắp khóc lại thơm thảo cao hứng, nhưng cũng không có ý định vạch trần bà, đỡ phải tự tìm phiền toái cho bà cơ hội gây sức ép.
Tống Kỳ Diễn cũng cười nói tiếp: "Cha, tôi và Tử Kỳ cũng không quá quan tâm đến chỗ nhiều người ưa thích, cho nên...... Ý tốt của cha chúng tôi ghi nhớ trong lòng, về phần chuyện chuyển đến vẫn là sau này hãy nói đi."
Mặt Tống Chi Nhậm như hổ, có chút không vui mà trách cứ: "Nói gì vậy? Cái gì gọi là nhiều người, người một nhà ở chung một đoàn không phải càng náo nhiệt sao?"
Tống Kỳ Diễn chẳng qua là mím khóe môi cười, không lên tiếng nữa.
Tống Chi Nhậm biết rõ lay chuyển hắn không được, lập tức nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ, lão già ta đây khi còn sống muốn hưởng thụ một chút niềm vui gia đình, con có thể thông cảm không?"
Nói xong, làm bộ sờ sờ đầu của Mỗ Mỗ ở trong ngực, mang một đôi mắt tang thương, trong đôi mắt mơ hồ lệ quang dao động. Luôn miệng thở dài vài tiếng, cuối cùng còn xoay mặt giơ tay áo lên nhẹ lau khóe mắt.
Đột nhiên cảm nhận được sau lưng có một cái tay nhỏ bé vỗ về an ủi, khóe mắt Tống Chi Nhậm càng ướt át, một mạch ôm lấy Mỗ Mỗ đứa bé ngoan, sau đó đối với hai vợ chồng vô lương nói "Các con coi như là thương hại ta ông già đáng thương này đi!"
Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhàn nhạt cười xuống dưới, "Tống lão nói đùa, trong nhà có Hành Phong và Tô phu nhân phụng bồi không phải tốt hơn sao, tôi thấy A Diễn từ đầu tới đuôi mà nói cũng chưa từng khiến cho ngài vui vẻ."
Khóe mắt lại liếc về phía Tống Kỳ Diễn bên cạnh, "Nếu là về nhà ở, không chừng mai kia lại chọc cho ngài tức giận!"
Tống Chi Nhậm còn chưa mở miệng, Tống Kỳ Diễn ngược lại trên mặt biểu hiện ra mất hứng.
Nghiêng người về phía trước, từ đằng sau kéo đầu vai Cận Tử Kỳ qua, ngón tay khảy nhẹ lên trán của cô, cười mắng: "Anh thấy em là càng ngày càng lớn gan, nói xấu người khác cũng không quay lưng lại nhìn!"
"Có sao? Lời em nói cũng đều là lời nói thật." Cận Tử Kỳ mang vẻ mặt không cho là đúng.
"A? Vậy ngược lại em nói một chút xem, anh làm sao sẽ chọc cha tức giận rồi?"
Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, không chút nào cho Tống Chi Nhậm cơ hội chen miệng vào.
Dư quang khóe mắt Cận Tử Kỳ như có như không liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm có chút tức giận, sau đó mới nhìn Tống Chi Nhậm vừa cười vừa nói: "Tống lão, đại đường bên kia có treo bộ tranh Tứ Đại Đồng Đường người biết không?"
Tống Chi Nhậm mặc dù không có nhìn kỹ qua bức tranh kia, nhưng cũng biết đại khái, mắt quét về phía Tống Kỳ Diễn, nhưng lời nói lại đối với Cận Tử Kỳ hỏi: "Hỗn tiểu tử này nói gì đó sao?"
Khóe miệng Cận Tử Kỳ cong lên trả lời: "Vừa rồi lúc đi vào, tôi nói con cháu đầy đàn, điều này thật là phúc khí, anh ấy lại cứng rắn mà nói đó chỉ là biểu tượng của một gia đình, nhiều người có cái gì tốt, sau lưng còn không biết ngươi tranh ta đấu như thế nào?"
Nhưng Tống Chi Nhậm sau khi nghe xong lời Cận Tử Kỳ giải thích, sắc mặt từ từ ngưng trọng.
Ông sống đến hơn bảy mươi tuổi, nếu như còn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của con dâu mình vậy coi như là sống vô dụng rồi!
Con trai ông và con dâu đang trách ông cung cấp nhà ở cho người một nhà con gái ông!
Tống Chi Nhậm ngẩng đầu thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ nở nụ cười ôn hòa——
Nha đầu Cận gia này nhìn dường như đạm bạc, nhưng nếu thật sự phát động thì hung ác cũng không chút nào kém so với mẹ ruột của cô một phần nào.
Tống Chi Nhậm sau khi suy nghĩ kỹ sâu xa, quay đầu nhìn sang Tống Nhiễm Cầm đứng ngồi không yên nói: "Nhiễm Cầm, con cùng Tấn An kết hôn ba mươi năm rồi phải không?"
Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy điềm xấu như tràn vào thân thể, cảnh giác mà nhìn sang Tống Chi Nhậm: "Cha ngài có ý gì?"
Tống Chi Nhậm xưa nay hiểu đứa con gái này đúng là một người ngu ngốc, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói rõ: "Ta bảo hộ được con nhất thời lại không bảo vệ được con cả một đời, con và Tấn An người cũng đã năm mươi, cũng nên có nhà của mình!"
"Cha, người là muốn đuổi chúng con đi ra ngoài sao?"
Tống Nhiễm Cầm rốt cuộc ngồi không yên, hai tay run run, sắc mặt trong nháy mắt lại càng trắng bệch.
Miệng thoa son môi lúng túng vâng dạ, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào mới có thể không chọc giận cha của mình.
Tống Chi Nhậm nhìn con gái mình mặt tái nhợt, trong lòng tuy có một chút không muốn, nhưng mà vẫn nên lấy đại cục làm trọng ——
Ông không sống được mấy năm nữa, lúc này quan trọng nhất chính là bồi dưỡng một người thừa kế xuất sắc!
Tống Chi Nhậm gật đầu: "Các con thích chỗ nhà cửa như thế nào, nhìn trúng thì nói cho ta biết, coi như là ta tiếp tế của đồ cưới cho con, Hành Phong cũng không còn nhỏ nữa, là nên có thêm vài chỗ ở, tránh cho ngày sau kết hôn bị thông gia xem thường."
Tống Nhiễm Cầm hoàn toàn không tiếp thụ nổi những điều liên tiếp này đến mức đả kích, cả người lảo đảo muốn ngã.
Ở nơi này, tối thiểu còn có thể nói là cháu ngoại hầu hạ dưới gối, thừa kế Tống thị cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Lúc này đây một khi bị đuổi ra khỏi Tống gia, vậy sau này bất kể chuyện gì của Tống thị còn liên quan đến người con gái như bà không?
Tống Nhiễm Cầm giống như đã hiểu ra điều gì đó, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ngồi ở đối diện.
Ngón tay run rẩy mà nhắm thẳng vào bọn họ, lại sửng sốt nói không nên một chữ.
Đôi vợ chồng trộm cướp này thật là ác độc, là muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, thì ra là người vô cùng tàn nhẫn không phải bà, không phải Tống Chi Nhậm, mà là hắn Tống Kỳ Diễn!
Tống Chi Nhậm hiển nhiên cũng nhìn ra Tống Nhiễm Cầm tức giận, nhưng đang ở trước mặt con trai mình thì không thể làm gì.
"Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thiếu một thứ cũng không được, người lớn tuổi, dù sao vẫn hi vọng bọn nhỏ có thể hầu hạ dưới gối, Nhiễm Cầm, nếu như con có phần hiếu tâm này sau này đến thăm ta nhiều một chút là được rồi." Cận Tử Kỳ thu lại tầm mắt cúi đầu, cầm chén nước trên khay trà uống một hớp, ngăn lại ánh mắt oán hận của Tống Nhiễm Cầm.
Tống Kỳ Diễn lại mỉm cười mà nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm: "Tôi nghe nói Cận gia gần đây mới mở bán một số nhà cao tầng, bất kể là vị trí địa lý hay là diện tích phòng ốc so với hai căn biệt thự kia của Tống gia không sai biệt lắm, nếu như mua mà nói hẳn là lấy giá cả thân tình."
Tống Kỳ Diễn mang một dáng vẻ nhiệt tình, nhưng Cận Tử Kỳ nghe như thế nào đều có cảm giác hắn là đang cười trên nỗi đau của người khác đây?
Cận Tử Kỳ không cảm thấy việc họ làm có bao nhiêu quá đáng.
Nơi này vốn chính là Lam gia, thuộc về Tống Kỳ Diễn, Tống Nhiễm Cầm lại có cái tư cách gì bám víu lấy không thả?
Cô thật sự thì làm sao cũng không thích nơi này, nhưng vì Tống Kỳ Diễn, vẫn là có thể gắng gượng mà ở lại.
Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ cũng ngước mắt nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm: "Niệm Chiêu về sau là phải gả vào Tô gia, nhà cửa coi như là đồ cưới của Cận gia cho đi, tôi trở về sẽ cùng ba mẹ tôi thương lượng việc này."
Không sai, là gả vào Tô gia, mà không phải Tống gia!
Như mong muốn nhìn thấy sắc mặt Tống Nhiễm Cầm biến hoá đủ sắc, Cận Tử Kỳ có lòng tốt mà khuyên nhủ: "Phu nhân không cần thay Cận gia lo lắng, một căn nhà, Cận gia hẳn là cấp cho được rất tốt, huống chi đây là gả con gái!"
Tống Nhiễm Cầm chẳng qua là gắt gao trừng mắt Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn "Mèo khóc chuột giả từ bi", cắn răng hừ lạnh nói: "Tôi không cần các người ở nơi này làm bộ làm tịch, chúng tôi vẫn còn không có nghèo đến mức phải chờ Cận gia các người tới bố thí."
"Nhiễm Cầm..." Tống Chi Nhậm nhăn mày lại, giọng nói có chút khó chịu không tuỳ tiện bỏ qua đối với thái độ xấc xược của Tống Nhiễm Cầm.
Nhưng Tống Nhiễm Cầm đã phẩy tay áo bỏ đi, cửa phòng khách bởi vì lực đẩy quá mạnh mà dội lại phát ra tiếng vang nặng nề.
Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đều thoáng cong lên rồi hạ xuống không thể nhận ra.
"Cái bà mẹ chồng này thật hung dữ nga!" Cận Mỗ Mỗ trong ngực Tống Chi Nhậm che lấy hai mắt to, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Tống Chi Nhậm nhìn lên thấy cháu ngoan trong ngực, chuyện Tống Nhiễm Cầm nhất thời ném đến sau ót.
Vui tươi hớn hở mà nâng Mỗ Mỗ thông minh lanh lợi lên, nhìn như thế nào cũng thấy yêu thích.
Tống Chi Nhậm cười đến mức thấy răng không thấy mắt: "Đứa cháu nhỏ tinh quái của tôi, vài ngày không gặp có thể tưởng tượng nhớ chết ông cố... Không đúng, phải là ông nội, đúng vậy, là ông nội, ha ha!"
"Mỗ Mỗ cũng nhớ ông nội!" Cận Mỗ Mỗ chớp mắt to, ngước khuôn mặt quả táo lên, bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt Tống Chi Nhậm, ngạc nhiên"A" một tiếng: "Ai nha, mấy ngày không thấy ông nội, ông nội càng thêm trẻ tuổi ra đây!"
Tống Chi Nhậm nghe lời này xong nhất thời cười đến không khép miệng: "Có thật không? Cục cưng nói như vậy, thật sự nghe thấy trong lòng ông nội rất thoải mái, có thể so với ba ba kia của con tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần ——"
"Tôi nói khen thì khen đi, như thế nào cũng mang tôi ra để tổn hại như vậy?" Tống Kỳ Diễn sờ sờ sóng mũi cao thẳng của mình.
Tống Chi Nhậm hầm hừ mà liếc xéo Tống Kỳ Diễn một cái, ngược lại nhìn Mỗ Mỗ lại là vẻ mặt từ ái mà cười cười.
"Đúng rồi, trước đó hai ngày ta có đi mời cao tăng Phạm Âm tự xem ngày sinh tháng đẻ của cục cưng chúng ta, cao tăng nói mệnh của cục cưng là đại phú đại lợi, nếu như sinh ở cổ đại trong tương lai sẽ là người tài năng tương xứng, đặc biệt ban cho tên Vũ Cơ(*)."
"Ngu Cơ (*)?" Tống Kỳ Diễn mới vừa hớp một ngụm trà vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhìn qua Tống Chi Nhậm mặt mũi tràn đầy đắc ý, "Tên gì hay không lấy hết lần này tới lần khác phải gọi Ngu Cơ, con lừa ngốc kia như thế nào đặt ra tên như vậy?"
*Vũ Cơ (Yǔ Jī) và Ngu Cơ (Yú Jī) phát âm nghe gần giống nhau nên anh chị hiểu lầm.
Tống Chi Nhậm lập tức mất hứng, "Cái gì con lừa ngốc, đó là cao tăng đắc đạo, đặt tên hiển nhiên cũng là thuận theo mệnh rồi, cục cưng chúng ta sau này lập tức gọi Tống Vũ Cơ!"
Khóe mắt Cận Tử Kỳ khẽ động, cái tên gọi "Ngu Cơ" này đúng là có phần vượt quá giới hạn......
"Tống lão, người xem có thể để cao tăng lại đặt một cái tên khác hay không, Mỗ Mỗ là một bé trai, gọi Ngu Cơ có bao nhiêu không thích hợp." Cận Tử Kỳ lên tiếng thương lượng nói.
Tống Chi Nhậm thấy cha mẹ đứa nhỏ đối với tên đều có ý kiến, trong lòng cũng không thoải mái.
"Cái gì gọi là đặt lại một cái tên khác, các ngươi đây là muốn không tôn trọng thần linh sao? Cao tăng ban tên cho đó là phúc khí lớn lao của Tống gia chúng ta, cứ quyết định như vậy, sau này Mỗ Mỗ chúng ta gọi là Vũ Cơ!"
Cận Tử Kỳ không nhịn được giơ tay lên vuốt trán, Ngu Cơ, gọi như thế trong lòng đều có điểm khó chịu.
Vẫn không thể gọi giống như những đứa trẻ khác, Cơ Cơ, Tiểu Cơ, Aaa...
Tống Kỳ Diễn trực tiếp khịt mũi coi thường: "Sao cha không để cho cao tăng đặt tên cho con trai tôi là Hạng Vũ đi? Đây chẳng phải là danh hiệu càng thêm vang dội sao?"
Tống Chi Nhậm lại thật giống như không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tống Kỳ Diễn, vỗ đầu gối của mình, vui tươi hớn hở nói: "Hôm kia ta đi trong miếu, gặp được một lão huynh đệ, ông ta cũng đi cầu phúc cho cháu gái của ông vừa mới đầy tháng, cao tăng cũng đặt tên cho cháu gái ông ấy, chính là Tương Vũ trong miệng tiểu tử ngươi, hình như họ Lục, đúng rồi, gọi là Lục Tương Vũ."
(*) Hạng Vũ (Xiàng Yǔ) và Tương Vũ (Xiāng Yǔ) cũng phát âm gần giống nhau.
Cận Tử Kỳ: "......"
Tống Kỳ Diễn: "......" Tục ngữ bệnh tới như núi sập, nói chẳng lẽ chính là Tống Kỳ Diễn người này sao?