"Tựa như tôi và vị hôn thê của tôi gặp nhau trong đêm bão tuyết ở Luân Đôn, tôi cũng muốn biết cô cùng Kỳ Diễn gặp gỡ bất ngờ như thế nào. Yêu cầu như thế, có phải quá mức đường đột hay không?"
Cận Tử Kỳ hơi có vẻ nghiêm túc nhìn hắn chăm chú, sau đó đưa mắt nhìn ra xa trở nên mơ hồ.
"Chúng tôi đã biết nhau rất nhiều năm, về phần bắt đầu như thế nào, tôi đã không nhớ rõ rồi."
Tần Viễn lại cười: "Cho dù là hồi ức khắc cốt ghi tâm cũng có thể theo gió mà đi sao?"
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt của mình, chưa trả lời, bởi vì không hiểu hắn đến tột cùng đang mưu tìm cái gì.
Tần Viễn nhìn sang mái tóc dài đen nhánh đến eo của cô, ngửi thấy được hương trà thoang thoảng trên người cô, hương vị hỗn hợp chỉ có cô độc hữu.
Tim của hắn cùng thân thể thế nhưng đồng thời bắt đầu rục rịch.
Nhưng mà, tim của hắn và thân thể của hắn cũng đã đồng thời cười nhạo lẫn nhau ——
Mày làm sao dám đối với người phụ nữ này còn có bất kỳ sự nhớ nhung mong muốn?
"Thời gian không sai biệt lắm rồi, chúng ta hẳn là nên quay lại công ty trước đi." Cận Tử Kỳ mở miệng nói.
Tần Viễn vẫn đứng ở nơi đó dừng bước không đi lên phía trước.
Khi cô nhìn sang, hắn đang nâng cằm lên, ôn hòa cười nhạt: "Tôi muốn chọn một chiếc nhẫn kim cương cho vị hôn thê của tôi, nếu đã tới nơi này, Cận tiểu thư có thể bớt thời giờ theo tôi chọn một chiếc hay không?"
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ chớp xuống, sau đó nghe được cách đó không xa "Bịch" một tiếng âm thanh vật nặng chạm xuống đất.
Tần Viễn cũng theo đó mà chân mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên hắn cũng bị cái âm thanh đột nhiên xuất hiện này quấy rầy.
Hai người đồng loạt quay đầu, thì nhìn thấy Trâu Hướng đang khó khăn lắm mà từ dưới đất đứng lên.
Ánh sáng bên trong đôi mắt sâu màu nâu sẫm của Tần Viễn chớp tắt, nhìn Trâu Hướng, vẻ mặt kín đáo khó dò.
Cận Tử Kỳ nhìn sang Trâu Hướng một thân chật vật có chút sững sờ, "Trâu thư ký tại sao lại ở chỗ này?"
Nói xong, không tự chủ nhìn qua xung quanh anh ta, tìm kiếm bóng dáng cao ngất quen thuộc kia.
Trâu Hướng phủi phủi bụi bặm trên tây trang của mình, nhìn thấy đối diện là Cận Tử Kỳ tò mò dò xét mình cùng Tần Viễn đang híp mắt, ngượng ngùng cười cười nói: "Tôi thích sau khi ăn xong ra ngoài trung tâm mua sắm đi dạo mua cái gì đó."
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhúc nhích, liền nhìn thấy kính mắt Trâu Hướng cầm ở trong tay.
"Trâu thư ký chẳng lẽ cũng đi mua đồ?" Ánh mắt của Tần Viễn sâu thẳm, nhìn chằm chằm Trâu Hướng không hề chớp mắt: "Theo tôi được biết, gần Tống thị cũng có quảng trường mua sắm, Trâu thư ký không cần thiết chạy xa như vậy tới đây đi dạo."
Trâu Hướng bị Tần Viễn nhìn thế làm sau lưng có một trận gió lạnh lướt nhẹ qua, ánh mắt thường ngày dịu dàng lúc này như thế nào hiện tại như có cảm giác muốn nhìn thấu anh ta, dứt khoát cùng Tống Kỳ Diễn sống chung đã lâu, lúc bây giờ đây sức chống cự vẫn phải có.
"Ha hả, chủ yếu là buổi trưa hôm nay BOSS hẹn khách hàng ăn cơm ở chỗ này."
"A?" đuôi lông mày Tần Viễn giương lên, hạ quyết tâm hỏi đến cùng: "Vậy Kỳ Diễn đâu? Tôi còn thật muốn gặp mặt cậu ấy."
"Đi rồi." Trâu Hướng nói xong mặt không đổi sắc: "BOSS công việc bận rộn nên ăn cơm xong đã trở về công ty."
Mắt thấy Tần Viễn lại muốn lái xe, Trâu Hướng vội vàng nhìn về phía Cận Tử Kỳ, dẫn đầu một bước hỏi: "Phu nhân làm sao lại cùng Tần tổng ở chỗ này?"
Cận Tử Kỳ bị hỏi phải dừng một chút, ngay sau đó đang muốn trả lời, lại nghe Tần Viễn giành trước một bước nói: "Cận tiểu thư theo giúp tôi cùng nhau chọn nhẫn cưới cho vị hôn thê của tôi, thật kỳ quái sao?"
Câu kết luận xằng bậy này mà nói khiến cho lông mày Cận Tử Kỳ nhăn lại, cô căn bản là vẫn chưa có cho ra bất kỳ câu trả lời chắc chắn nào.
Nhưng Trâu Hướng cũng không hỏi nhiều, vụng về gật gật đầu, lại thoáng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, sau đó nói: "Giờ nghỉ trưa đang qua nhanh, phu nhân phải về Phong Kỳ sao?"
Cận Tử Kỳ gật đầu: "Ừ, phải trở về rồi."
"Vậy tôi có thể thuận tiện đưa phu nhân một đoạn đường." Trâu Hướng cung kính vuốt mông ngựa.
Tần Viễn ung dung thản nhiên, cũng đã thay Cận Tử Kỳ cự tuyệt: "Không cần, tôi cũng muốn đến Phong Kỳ, tôi đưa Cận tiểu thư là được rồi, cũng không nhọc phiền đến Trâu thư ký cố ý thay đổi phương hướng để đưa qua."
Trâu Hướng nghe vậy, vẻ mặt như sáng tỏ, nhìn Tần Viễn mỉm cười nói: "Đã như vậy, Tần tổng cũng nhân tiện để cho tôi một lần đi nhờ xe đi!"
Lời nói này của Trâu Hướng trước sau đã có sự mâu thuẫn, Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc nhìn anh ta.
"Trâu thư ký không có lái xe tới đây sao?" "Đúng vậy, phu nhân." Trâu Hướng thành thật đáp.
"Vậy anh mới vừa rồi còn nói muốn đưa Cận tiểu thư đoạn đường?"
Đối với việc Tần Viễn hỏi ngược lại, Trâu Hướng vẫn mang một phong thái thong dong tự nhiên, thong thả ung dung mà giải thích: "Ý của tôi là, tôi và Cận tiểu thư cùng nhau thuê xe trở về có thể tiết kiệm được một nửa tiền xe."
Đầu lông mày Cận Tử Kỳ khẽ kéo, chỉ cảm thấy đầu có chút trướng đau.
Tần Viễn đã im lặng không nói gì mà nhìn về phía khác, không muốn để ý tới Trâu Hướng lúc này như khối thuốc cao dính lên nữa.
Về phần Trâu Hướng, từ đầu đến cuối không quan tâm hơn thua, "Xin hỏi Tần tổng, chúng ta có thể đi rồi chưa?"
Thời điểm khi ba người ngồi trên xe, ở chỗ ngồi phía sau Trâu Hướng thừa dịp hai người phía trước không chú ý, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai lấy điện thoại di động ra gửi một đoạn tin nhắn cho BOSS nhà mình——
'Đã thành công ngồi lên xe của Tần tổng, đang cùng phu nhân cùng nhau trên đường trở về, xin BOSS yên tâm!'
Tin nhắn của Tống Kỳ Diễn rất nhanh đã gửi tới đây.
Trâu Hướng làm bộ như không có việc gì mở ra, liếc mắt đọc ——
Chỉ có bốn chữ cộng thêm một dấu chấm than, lại đủ để cho Trâu Hướng một phen chua xót rơi nước mắt ——
'Cậu khổ cực rồi!'
Kể từ khi tốt nghiệp đại học theo gót BOSS nhiều năm như vậy, tăng giờ làm việc, mệt mỏi thì đưa lên một tách cà phê, lạnh thì đưa lên một chiếc áo khoác, còn phải hai mươi bốn giờ đợi lệnh cũng không nghe được BOSS nói qua một câu biểu đạt an ủi.
Nhưng lại không nghĩ tới, hôm nay chẳng qua là theo phu nhân và Tần tổng lên xe thì được sự quan tâm trước nay chưa có!
Trâu Hướng chỉ cảm thấy cái mũi của mình chua xót, vành mắt cũng hơi phiếm hồng, khi không ai chú ý, mặt tràn đầy cảm động len lén đem cái tin nhắn kia lưu vào trong thẻ SIM.
Cho dù về sau điện thoại di động bị hư, tin nhắn này của BOSS cũng sẽ vẫn được bảo lưu lại.
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm ——
Tương lai trên đường đi làm nhiệm vụ, anh ta nhất định phải dùng cái tin nhắn này làm động lực nghiêm khắc thúc giục mình!
Chẳng qua là......
Trâu Hướng ngẩng đầu nhìn đã thấy Tần tổng lái xe, lại nghiêng đầu nhìn sang phu nhân đang nhìn ra ngoài xe.
Từ sau khi anh ta xuất hiện, hai vị này dường như nói thế nào cũng không có nói chuyện, thấy thế nào đều không đối với nhau giống như bồi hồi.
BOSS rốt cuộc đang lo lắng cái gì?
Ánh sáng thần kỳ trong đầu Trâu Hướng chợt lóe, anh ta thiếu chút nữa đã quên chuyện như vậy rồi——
Phu nhân và Tần tổng thế nhưng có quan hệ là người yêu mối tình đầu nha!
Khó trách......
BOSS thế nào cũng phải tam lệnh ngũ thân* mà trước đó để cho anh ta nghiêm chỉnh ở phía sau len lén theo phu nhân cho được!
(*) Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký- Tôn Tử Ngô Khởi liệt truyện"
Cuối thời Xuân Thu, có một nhà quân sự nổi tiếng tên là Tôn Vũ. Sau khi vua Ngô xem xong cuốn binh thư "Tôn Tử binh pháp" của Tôn Vũ, trong lòng vô cùng mừng rỡ bèn triệu ông vào cung, sai ông chỉ huy cung nữ thao luyện các chiến thuật đã viết trong sách.
Tức thì, nhà vua điều 180 cung nữ giao cho Tôn Vũ. Tôn Vũ chia các cung nữ ra thành hai đội, hai người thiếp yêu của nhà vua cầm kích đứng đầu làm đội trưởng, sau đó ra lệnh: "Nếu tôi hô đằng trước thì tiến về phía trước, hô trái thì quay sang trái, hô phải thì quay sang phải, hô đằng sau thì quay về phía sau". Sau khi dặn xong, Tôn Vũ bèn đánh trống truyền lệnh. Các cung nữ đều không hiểu ra sao và coi đây là một trò chơi thú vị, nên ai nấy đều cười rộ lên. Tôn Vũ tưởng mình chưa nói rõ hiệu lệnh, nên nhắc lại một lần nữa, nhưng các cung nữ chẳng ai nghe theo vẫn cứ cười đùa thoải mái. Tôn Vũ tức giận bèn ra lệnh lôi hai người đội trưởng ra chém đầu, rồi chỉ định hai đội trưởng khác thay thế, các cung nữ sợ khiếp vía đều phải răm rắp nghe theo hiệu lệnh.
Ngô vương tuy bị mất hai người thiếp yêu, nhưng qua đó đã thấy được tài năng quân sự của Tôn Vũ, nên từ đó càng trọng dụng ông, qua đó khiến nước Ngô dần dần trở thành một cường quốc thời Xuân Thu.
------------
Đến dưới lầu Phong Kỳ, Trâu Hướng lập tức tự giác xuống xe, sau khi nói xong lời cảm ơn thì ngay tức khắc chạy trốn không thấy bóng dáng.
Về phần Tần Viễn cũng vẫn chưa rời đi, sau khi đi ra thang máy thì đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cận Tử Kỳ hiển nhiên cũng trở về phòng làm việc của mình.
Mới vừa ngồi xuống ở trên ghế làm việc, Tiêu Tiêu đã gõ cửa đi vào, sau khi để xuống văn kiện, mang bộ mặt bát quái mà nhìn sang Cận Tử Kỳ.
"Còn có chuyện gì khác?" Cận Tử Kỳ bị cô nhìn phải có chút không được tự nhiên.
Tiêu Tiêu lắc đầu, lại càng cười đến mập mờ không rõ, đến gần nhẹ giọng hỏi thăm: "Chị Tử Kỳ, chị và Tần tổng là quan hệ như thế nào nha? Anh ta tại sao không có việc gì cũng tìm chị?"
Cận Tử Kỳ không trả lời, chẳng qua là đứng dậy, dáng người cao lớn so với Tiêu Tiêu xinh xắn thì cao hơn mười centimét.
Cầm lấy văn kiện vừa rồi Tiêu Tiêu đặt lên bàn, trực tiếp khoác lên trên đầu cô. Trên mặt hơi hơi cười nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại làm cho Tiêu Tiêu toàn thân xương cốt run lên.
"Em vội vàng đi nghe ngóng bát quái tin tức hay là chạy về nhà ăn cơm? Số liệu bảng báo cáo hoàn toàn không đúng, em tốt nhất lập tức làm lại lần nữa cho chị đi, trước khi tan sở sửa sang lại cho xong rồi đưa tới đây."
Tiêu Tiêu khó khăn lắm mà tiếp thu được liền muốn đánh rớt văn kiện xuống, trong lòng là một mảnh bi thương ——
Ở nơi này là sai lầm, rõ ràng là chị Tử Kỳ lợi dụng việc công để trả thù cá nhân!
Nhưng mà không dám ở trên đầu con cọp gãi ngứa, Tiêu Tiêu cầm lấy văn kiện chán nản đi ra.
Cận Tử Kỳ sau khi thấy cửa đóng lại, một lần nữa từ đống số liệu ngẩng đầu lên trên, hàng lông mày đen xinh đẹp bởi vì suy nghĩ sâu xa mà nhíu lên.
Tần Viễn......
Anh đến tột cùng muốn ở chỗ này của tôi làm cái gì?
Hoặc là muốn chứng minh những thứ gì?
-------------
Hai giờ rưỡi chiều, Trâu Hướng đầu đầy mồ hôi như có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chạy lên lầu mười tám.
Trong khi anh gõ và mở cửa phòng làm việc của quản lý bộ phận khai thác hải ngoại, Tống Kỳ Diễn đang thoải mái mà nằm trên ghế sofa ôm điện thoại di động chơi game "Con gà con điên cuồng" (nghe nói là con trai BOSS thích chơi trò chơi này).
"Đã trở lại? Như thế nào?" Tống Kỳ Diễn vừa chơi vừa hỏi, ánh mắt lại không thèm quét sang Trâu Hướng đang thở hổn hển một cái.
Trâu Hướng bình phục tốt hô hấp của mình, mới đi đến cạnh ghế sofa, cung kính cúi mình chào.
Sau đó anh bắt đầu báo cáo tình hình theo dõi từ sáng cho tới trưa cộng thêm lúc nghỉ trưa.
"Phu nhân tám giờ chuẩn bị tới Phong Kỳ, tôi đang ở trong phòng lầu đối diện dùng ống nhòm nhìn sang, thì nhìn thấy Tần tổng chờ đợi trong phòng họp, hai người sau khi nói mấy câu nói một người trở về phòng làm việc một người vẫn là đợi trong phòng tiếp khách."
"Khoảng chín giờ rưỡi, phu nhân cùng Tần tổng đi ra ngoài đi dạo trung tâm chợ, hai người đi bộ khoảng cách theo tôi liếc mắt thấy từ đầu đến cuối dao động rất nhỏ từ 0.8 mét đến một mét, ở trên đường trở về, phu nhân không có cùng Tần tổng nói một câu nào."
"Sau khi tới Phong Kỳ, phu nhân ngoại trừ cùng Tần tổng nói lời cảm ơn, ngay sau đó thấy cũng không còn chủ động tiếp lời."
Trâu Hướng tự động cố ý bỏ đi chuyện Tần tổng nói muốn phu nhân cùng anh ta đi mua nhẫn kim cương.
Bởi vì - -
BOSS không thích nghe!
Tống Kỳ Diễn nghe Trâu Hướng báo cáo xong, chỉ tùy ý hừ một tiếng liền để cho anh ta đi ra ngoài.
"Đúng rồi, BOSS, Luân Ân tiểu thư buổi sáng gọi điện thoại tới đây, hỏi anh lúc nào thì rãnh rỗi, cô ấy muốn gặp chị dâu tương lai, có thể, Windsor phu nhân sẽ đến tham gia hôn lễ của anh và phu nhân."
"Vậy thì đặt chỗ cho tối nay đi." Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ tập trung sự chú ý ở trên điện thoại di động.
Trâu Hướng sau khi đáp lại liền đi ra ngoài, trong lòng vẫn có chút hơi buồn bực, kể từ sau khi biết phu nhân, tâm tư của BOSS càng thêm khó có thể suy đoán, nhưng mà có một điểm sẽ không sai ——
Phu nhân cao hứng, BOSS nhất định sẽ theo đó mà vui vẻ không tiếc điều chi.
Cho nên, nhiệm vụ trọng tâm trong tương lai của anh: Đem phu nhân đặt ở vị trí thứ nhất, sau đó là BOSS!
Đợi Trâu Hướng rời đi, Tống Kỳ Diễn mới đem điện thoại di động gác qua một bên, hai tay vắt ở sau ót, nhẹ híp con ngươi đen ngắm nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ.
Hắn cũng không biết mình hôm nay tại sao lại không yên lòng, chung quy cảm thấy phải có chuyện gì đó phát sinh.
Chẳng lẽ nói ——
Hai hàng lông mày của Tống Kỳ Diễn từ từ cau chặt.
Hiện tại trực giác của hắn cho thấy Tần Viễn người này quá mức nguy hiểm.
Cậu ta và Tử Kỳ rõ ràng quen biết nhiều năm, tại sao còn phải giả bộ một bộ dạng không biết?
Mặc dù, lúc này đang ở ngay ý nguyện của hắn, nhưng Tần Viễn làm như vậy, hắn lại không khỏi lo lắng.
Nếu đã có vị hôn thê, cũng có sự nghiệp to lớn, tại sao còn phải dây dưa với Cận Tử Kỳ? Bên tai đột nhiên vang lên báo cáo trước đó của Trâu Hướng ——
Cận tiểu thư và Tần Viễn không biết nguyên nhân gì đột nhiên chia tay.
Mà hắn tại Nước Anh lúc biết Tần Viễn, hai chân của cậu ta dường như có chút hành động bất tiện, lúc ấy ở bên cạnh cậu ta nhẫn nhục chịu khó chiếu cố lại là người phụ nữ gọi Phương Tình Vân kia.
Đáy mắt đen láy của Tống Kỳ Diễn vụt sáng như có ánh sáng sắc nhọn lướt qua khiến hắn tỉnh ngộ, hai chân Tần Viễn chẳng lẽ là——