Lại nói Tống Kỳ Diễn bên này, sau khi nhận được điện thoại của Cận Tử Kỳ, thì nghe được tiếng thét chói tai của một người phụ nữ, tức thì đứng bật dậy từ trên chiếc ghế trong phòng họp, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của những vị lãnh đạo khác, cầm di động lao thẳng ra ngoài.
Trong điện thoại là âm thanh của thuỷ tinh bị đập, còn có tiếng ầm ỹ hỗn loạn, sau một tiếng "Cầu vượt, Tam Hoàn", điện thoại lập tức bị ngắt hẳn, sau đó hắn gọi điện thoại cho Cận Tử Kỳ, nhưng gọi thế nào cũng không gọi được.
Tống Kỳ Diễn vừa đuổi đến địa điểm Cận Tử Kỳ thông báo, vừa gọi điện thoại về nhà họ Tống, người giúp việc nói Cận Tử Kỳ đi ra ngoài vẫn chưa về nhà, gọi điện thoại hỏi Cận Chiêu Đông, thì cũng không có kết quả, đến hỏi Tô Ngưng Tuyết, Tô Ngưng Tuyết cũng hoàn toàn hoảng hồn, mà một cuộc điện thoại của Tiêu Tiêu, điều khiến cho Tống Kỳ Diễn nghĩ đến trước tiên chính là có lẽ Cận Tử Kỳ đã xảy ra chuyện!
Giả thuyết này khiến Tống Kỳ Diễn cũng đã rơi vào trong căng thẳng. Hắn chạy như bay một đường tìm kiếm bóng dáng chiếc xe ô tô của nhà họ Tống.
Trời đã tối dần mờ mịt, bên chỗ cầu vượt Tam Hoàn có vết máu, còn có dấu vết lốp xe ô tô ma sát mặt đất đen sì, hắn lại vội vàng lên xe, lần theo những dấu vết kia lái xe tiến lên phía trước tìm kiếm.
Lúc đến con đường dọc theo bờ sông gần khu vực quốc lộ, đã có cảnh sát giao thông đang ở hiện trường xử lý, cột đèn đường bị đâm lệch ra, còn có hàng rào bảo vệ gần đấy rõ ràng cho thấy bị xe tông vào gây hư hỏng, đã khiến cho sau lưng Tống Kỳ Diễn chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lúc xuống xe, hắn cũng đã cảm thấy hai chân của mình có chút như nhũn ra, trong lòng bàn tay lại toàn là mồ hôi ướt đẫm.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc Doãn Lịch được Tô Ngưng Tuyết thông báo Cận Tử Kỳ mất tích, vừa vặn đang ở gần khu vực Tam Hoàn, nên cũng vội vàng chạy đến.
"Có người nhìn thấy có vài chiếc xe ô tô đen cứ bám theo phía sau xe mấy người của Tử Kỳ..."
Tống Kỳ Diễn lấy hai tay vuốt mặt, đường nét sắc sảo bên mặt ở dưới ánh đèn đường có phần lạnh nhạt nặng nề.
Doãn Lịch vỗ vỗ đầu vai của hắn: "Hiện tại, việc khẩn cấp trước mắt, là mau chóng tìm ra manh mối."
Đang nói, cảnh sát giao thông ở cạnh hàng rào bảo vệ phất tay hò hét với những đồng nghiệp khác: "Chỗ này từng bị va đập dữ dội!"
Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch liếc mắt nhìn nhau, vụt chạy tới giống như bay, thì nhìn thấy gần hàng rào bảo vệ có mấy mảnh vỡ xe ô tô.
"Đây là mảnh vỡ của lớp bỏ chiếc xe ô tô được sản xuất tại Đức."
Cảnh sát giao thông vừa nghiên cứu mảnh vỡ trong tay vừa nói nhỏ.
Thế nhưng chỗ hàng rào bảo vệ cũng chưa bị đâm gãy, cho dù nhóm người Cận Tử Kỳ thật sự xảy ra tai nạn, chiếc xe kia cũng phải còn tại nguyên chỗ mới đúng...
Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch đồng thời đều mang vẻ mặt nặng nề mà nhìn cái hàng rào bảo vệ đã méo mó.
Có cảnh sát giao thông kinh nghiệm phong phú đã bắt đầu phân tích: "Tuy chiếc xe của Đức đụng vào hàng rào bảo vệ, nhưng có điều, những người ở trong xe sẽ không có chuyện, nếu không cũng không thể tiếp tục lái xe đi!"
Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch vừa mới thở phào nhẹ nhỏm, bên kia lại có cảnh sát giao thông hô lên: "Có một chiếc xe rớt xuống sông rồi!"
Trái tim của hai người họ đều lại thắt lại, đi đến xem, quả nhiên có một đoạn hàng rào bảo vệ bị xông phá.
"Chỗ này... E rằng có chiếc xe đã xông thẳng xuống sông rồi..."
Cảnh sát giao thông chưa nói hết câu, thân thể liền rùng mình một cái khi thấy ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng và hơi thở lạnh lẽo trên người của người đàn ông bên cạnh đột ngột tỏa ra khiến cho hốt hoảng phải thả chậm tốc độ nói chuyện.
"Nhưng... Bị rơi xuống hẳn là... Là chiếc xe sản xuất trong nước... Không phải... Chiếc xe của Đức..."
"Anh chắc chứ?"
Mắt Tống Kỳ Diễn ửng đỏ, chỉ một phát đã tóm lấy người cảnh sát giao thông kia qua bên cạnh, mấy cảnh sát giao thông kế bên cũng đã đồng loạt vây tới.
"Đừng kích động, đừng kích động..."
Doãn Lịch vội lên tiếng điều tiết bầu không khí căng thẳng của hai bên, vừa đẩy tay Tống Kỳ Diễn ra, vừa giải thích với những vị cảnh sát giao thông kia mặt đã lộ vẻ không vui: "Bởi vì người gặp chuyện không may là vợ của anh ta, cho nên anh ta hơi có chút nóng nảy xúc động."
Người cảnh sát giao thông nọ cũng thông cảm, lại nhặt được một mảnh vỡ của đèn xe từ trên mặt đất: "Đèn xe của ô tô sản xuất trong nước sử dụng các vật liệu phi kim loại ít hơn, cho nên đây không phải đèn xe của chiếc xe Đức, có lẽ chiếc ô tô rơi xuống sông là chiếc sản phẩm trong nước."
Tống Kỳ Diễn ôm lấy huyệt thái dương đập thình thịch, xoay người định lên xe, lúc này, nhưng điện thoại di động lại vang lên.
Trên đường chạy tới nơi này hắn cũng đã báo cảnh sát, cho nên nhận được điện thoại của cục cảnh sát cũng không thấy kỳ lạ.
"Là tiên sinh Tống Kỳ Diễn tiên sinh phải không? Chúng tôi đã tìm được chiếc xe mà anh báo mất ở khu vực gần núi Tề Vân."
..................
Giữa cơn rung lắc loạng choạng, Cận Tử Kỳ từ từ tỉnh lại.
Khi ý thức của cô được khôi phục thêm chút, thì theo bản năng liền sờ vào bụng của mình, chợt phát hiện ra hai tay mình đã bị trói.
Sau khi xác định đứa bé không sao, cô mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cũng không dám xem thường.
Ngay sau đó, cô phát hiện đôi mắt của mình đã bị bịt kín bằng miếng vải đen dày không thấy được ánh sáng, miệng cũng bị dán băng keo dinh dính, cô thử há miệng nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh "Ưm ưm", ngay cả thở cũng thấy rất khó khăn.
Bốn phương một mảnh yên tĩnh, dưới người lại lắc lư đung đưa, bên tai còn vang lên tiếng động cơ ô tô chuyển động.
Cận Tử Kỳ có thể khẳng định là, lúc này mình đang bị nhốt trong một chiếc xe tải.
Nhớ đến Thanh Kiều và chú Trương bị thương, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh Thanh Kiều sau khi bị tên bắt cóc đánh trúng bể đầu chảy máu rồi té ngã xuống đất hôn mê, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy cả người như đã rơi vào hầm băng.
Cũng không biết Thanh Kiều và chú Trương giờ phút này thế nào, Kỳ Diễn và cảnh sát có kịp thời đuổi tới cứu họ hay không?
Mấy tên bắt cóc này, nếu như không phải do Phương Tình Vân tìm đến, vậy thì là ai?
Cô tự nhận là không có đắc tội cái gì với nhân vật khét tiếng trong giới hắc đạo, nhưng rõ ràng những kẻ này đối với cô có sự hiểu biết nhất định, nếu là người mà nhà họ Tôn đắc tội, theo lý không nên tính nợ lên trên đầu của cô.
Một điểm quan trọng nhất là lúc những kẻ này bắt cô, xuống tay cũng không có bao nhiêu lưu tình, điều này nói rõ, đối phương chỉ muốn bắt được cô, đối với chuyện cô sống hay chết cũng không yêu cầu gì nhiều lắm.
Rốt cuộc là ai có thù sâu oán nặng với cô như vậy, ác độc đến mức muốn lấy mạng của Cận Tử Kỳ cô?
Cận Tử Kỳ muốn biết mình bây giờ đại khái ở vị trí nào, có phải là đã ra khỏi thành phố S, hay là vẫn còn ở một góc hẻo lánh nào đó tại thành phố S. Nhưng hai mắt cô bị bịt kín, hai tay bị trói, miệng bị dán băng keo, hoàn toàn mất đi khả năng hành động, cả người như đang bị bao phủ bởi một bóng đêm vô biên quỷ dị.
Thậm chí cô cũng có thể nghe được nhịp tim thình thịch của mình, không thể phủ nhận cô đang chịu căng thẳng, lo lắng, dày vò.
Nhưng cô dốc hết sức lực để bản thân mình tỉnh táo lại, hết lần này tới lần khác hít thở sâu, hết lần này tới lần khác tự an ủi mình, khích lệ mình, dần dần, lòng của cô bình tĩnh trở lại.
Cô di chuyển thân thể hơi vụng về của mình từng chút một.
Sau đó, dường như chân của cô chạm tới một cái chân khác, nhưng đối phương có vẻ như không có chút gì phản ứng.
Lúc này Cận Tử Kỳ mới nhớ đến, hiện tại bị bắt cóc cũng không phải chỉ có một mình cô.
Phương Tình Vân, thế nhưng cô lại quên người phụ nữ này, cũng bị mình kéo xuống nước cũng bị tên bắt cóc trói làm con tin.
Cận Tử Kỳ không hề quên ánh mắt ác độc đầy căm thù của Phương Tình Vân nhìn cô khi biết được mình cũng bị bắt cóc, cô nhớ đến mà cười, thế nhưng băng keo kéo khóe môi lại khiến cô đau nhức, nhưng tâm tình của cô lại thoáng khá hơn chút.
Dù sao vào lúc này, vẫn còn có người đang ở đây cùng chung hoạn nạn với mình, dù cho là kẻ thù một mất một còn với mình.
Cô đối với hành vi mình hãm hại Phương Tình Vân cũng không hề áy náy, Cận Tử Kỳ cô chính là một tiểu nhân có thù tất báo! Phương Tình Vân đó vậy mà có can đảm tìm người bắt cóc cô, hẳn nên tính đến trường hợp xấu nhất.
Chủ nhân của cái chân kia đột nhiên động đậy, sau đó phát ra âm thanh hu hu, giống như là đang khóc.
Cận Tử Kỳ nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên là Phương Tình Vân sau khi tỉnh lại vì sợ hãi mà khóc thút thít.
Không bình tĩnh giống như cô, Phương Tình Vân càng không ngừng ở đó giãy giụa.
Phương Tình Vân ở trong buồng xe hoạt động lung tung, va đập vào vách xe bằng sắt thép cứng ngắc lạnh phát ra tiếng "Binh binh" vang dội, cách lớp băng keo cô ta liều mạng "Ưm ưm" kêu cứu.
Sau đó bàn chân của Cận Tử Kỳ bị ôm lấy, mặc kệ cô đá ra thế nào cũng tránh không thoát ra được.
"Ưm ưm..."
Phương Tình Vân giữ chặt lấy cô, dường như làm thế này là bắt lấy được toàn bộ hy vọng.
Chiếc xe lại điều khiển một hồi lâu, Cận Tử Kỳ mấy lần muốn xê dịch thân thể ra để thăm dò hoàn cảnh chung quanh, nhưng chỉ cần cô có ý rời đi, thân thể của Phương Tình Vân liền run dữ dội, đồng thời phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào đầy hoảng sợ.
Nếu như hiện tại được hoạt động thoải mái tự nhiên, Cận Tử Kỳ thật sẽ bổ tay xuống cái bàn tay mà Phương Tình Vân kéo lấy chân mình.
Cận Tử Kỳ quyết định không giãy dụa nữa, ngồi ở nơi đó, ngẫm nghĩ lại cả quá trình của vụ bắt cóc này.
Càng nghĩ, cả câu chuyện đều lộ ra một sự kỳ lạ, đám người này bất kỳ thời điểm nào cũng không bắt cóc mình, lại cứ ngay sau khi Phương Tình Vân nổi lên ý đồ xấu thì đi theo xen vào một chân, có tính không là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau?
Nếu như bị cảnh sát điều tra, trước tiên bị nghi ngờ nhất có lẽ là đám người mà Phương Tình Vân đã tìm kia.
Đến lúc đó, cộng thêm việc có người cố ý che giấu, chỉ sợ cũng tra không ra được kẻ cầm đầu đám người kia.
Đám người này xuống tay với Phương Tình Vân chẳng chút nương tình, cũng phải nói bọn chúng không thể nào là kẻ đồng loã cùng Phương Tình Vân.
Vậy rốt cuộc là ai, đã biết trước kế hoạch bắt cóc của Phương Tình Vân, còn có thể chặn ngang một chân như vậy?
Cận Tử Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy sự tình kỳ quái.
Đúng lúc này, sự lay động dưới người từ từ giảm bớt, hình như là chiếc xe đang chậm rãi ngừng lại.
Đột nhiên cửa của khoang sau xe bị mở ra "Két" một tiếng, Cận Tử Kỳ quay sang chỗ phát ra âm thanh, cảm nhận được một chút ánh sáng, có lẽ là những tên bắt cóc kia phái người đi vào áp tải người.
Hiển nhiên Phương Tình Vân cũng cảm nhận được, cả người không ngừng run rẩy, càng rên rỉ
nức nở dồn dập, hình như là khóc rất dữ dội.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đó, miếng băng keo dán trên miệng Cận Tử Kỳ bị giật xuống một phát, đau rát, cô không nhịn được hừ một tiếng, tiếp theo, trước mắt được buông lỏng, bịt mắt cũng được người nọ lấy xuống.
Một luồng ánh sáng mãnh liệt xông vào khiến Cận Tử Kỳ mở mắt không ra.
Cô nheo mắt lại nhìn, giữa ánh sáng mông lung thì thấy được có hai gã đàn ông đang đứng ở trước mặt cô, trên mặt bọn chúng đều trùm đầu, một tên trong đó giơ đèn pin lên, một tên khác có vóc dáng thấp bé đứng sau lưng hắn.
"Đến rồi, cô em tự mình đi xuống hay là để anh đây dẫn em đi xuống?"
Tên có vóc dáng thấp bé kia mang vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi xoa xoa hai tay, đối với Cận Tử Kỳ không có ý tốt mà cười khanh khách.
"Mày bớt phóng túng lại cho tao một chút, người phụ nữ này mày có thể chạm vào sao?"
Gã đàn ông cầm đèn pin quay đầu nghiêm nghị cảnh cáo tên không an phận kia, "Đi tháo bịt mắt cho người kia."
Tên lùn nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng, nhưng vẫn thành thật đi đến cạnh Phương Tình Vân rồi ngồi xổm xuống, Cận Tử Kỳ thuận theo nhìn sang, chỉ thấy gã đàn ông kia vừa giúp Phương Tình Vân tháo bịt mắt vừa lén bóp ngực Phương Tình Vân một cái.
Băng keo trên miệng Phương Tình Vân vẫn chưa bị xé ra, sau khi bị sờ soạng, ô ô đạp thẳng chân, lại không làm được gì.
"Tao nói con đàn bà thúi này, tại sao cái miệng không chịu yên vậy, có cần ông đây làm cho mày thoải mái hay không hả?"
Gã đàn ông vừa phun ra mấy lời lẽ bẩn thỉu, Phương Tình Vân lập tức ngậm miệng, chỉ là cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy.
"Hắc hắc..."
Tên lùn cười háo sắc, lúc lột miếng bịt mắt lại lưu luyến ở trên mặt Phương Tình Vân một hồi.
Hai mắt Phương Tình Vân vừa được nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đập vào mắt chính là một cái đầu to dường như được bịt kín bằng một chiếc vớ đen, khiến cô ta sợ tới mức hai đồng tử co rụt lại, sắc mặt trắng bệch, giống như là kỳ lạ vậy.
Nếu lúc trước, bộ dáng Phương Tình Vân quả thật được xem là đoan trang tao nhã xinh đẹp, nhưng lúc này, chẳng những sắc mặt vốn tái nhợt, mắt quầng thâm rất nặng, còn bị tát mấy bạt tay, dẫn đến khuôn mặt cũng đã sưng vù lên.
Cô bày ra vẻ mặt hoảng hốt lo sợ, nhưng nào có biết, mình bây giờ tóc tai rối bù, giống như đầu heo, nhìn kiểu gì cũng thật xấu xí, tên lùn nhìn cũng ngại bẩn mắt, chùi chùi cái tay từng mò mẫm Phương Tình Vân lên quần áo.
"Mẹ nó, tại sao bộ dạng giống như đầu heo vậy? Ghê tởm chết tao!"
"Các người tốt nhất lập tức thả tôi ra, cậu của tôi là viên chức trung ương, nếu như người nhà của tôi mà biết được tin, đến lúc đó các người nhất định phải gánh lấy hậu quả!"