Người giữ trẻ không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, cô ấy cứ chần chừ mãi. Thấy vậy, Cận Tử Kỳ nói: “Ôm Tiểu Bảo đi ngủ đi.”
“Thiếu phu nhân, cô...”
“Tôi không sao.”
Cô mỉm cười nhưng lại không biết lúc này nước mắt đã lăn dài trên má mình.
Người giữ trẻ ôm Tống Tiểu Bảo đi ra ngoài, cứ đi một bước, cô ta lại quay đầu nhìn lại hai lần, thầm nghĩ mình nhất định phải gọi cho Tô phu nhân.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Cận Tử Kỳ. Cô bước từng bước vô định đến bên giường, cô cảm thấy mình cần phải ngủ một giấc, nhưng lúc này, bàn chân cô lại đá trúng một cái hộp. Một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương từ trong góc rơi ra.
Cận Tử Kỳ cầm chiếc nhẫn soi dưới ánh mặt trời, tia sáng rực rỡ từ viên kim cương khiến cô không cách nào mở mắt ra được.
Đột nhiên, cô xoay người chạy đến trước bàn trang điểm, sau đó kéo ngăn kéo, lấy ra một cuộn thước dây nhỏ, đo một vòng quanh chiếc nhẫn.
Nhìn kết quả đo, cả người Cận Tử Kỳ bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Cô vuốt ve chiếc nhẫn ruby trên ngón áp út, trong tim trào lên sự xúc động. Cận Tử Kỳ che miệng, vui đến phát khóc, nước mắt không ngừng trào ra trong hốc mắt: “Không phải anh ấy, không phải anh ấy...”
-----
Phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Hàn Mẫn Tranh ngồi bên giường, trên tay cầm “Bộ sưu tập truyện ngắn” (*). Anh ngẩng đầu, nhìn về phía người vẫn luôn nằm yên lặng trên giường.
“Vừa rồi, anh có xem một quyển sách. Nhân vật nam chính trong sách tiếp cận nữ chính vì danh lợi. Nhưng nữ chính lại chấp nhận bỏ ra rất nhiều vì anh ta. Cuối cùng, nữ chính bị ung thư, lúc này, nam chính đã nhận được những thứ anh ta muốn, anh ta dự định rời đi, thế nhưng nữ chính vẫn ngồi ở xe lăn, cầm áo cưới chờ anh ta...”
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má gầy gò của Thanh Kiều, lẩm bẩm nói: “Thanh Kiều, em đoán xem kết cục sẽ như thế nào?”
Điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Mẫn Tranh nhận điện thoại. Anh đứng dậy, đi đến trước cửa sổ: “Chủ tịch.”
“Mẫn Tranh, tôi có thể tin tưởng cậu không?” Một giọng nữ có hơi khàn khàn vang lên ở đầu dây bên kia.
Hàn Mẫn Tranh đứng cạnh cửa sổ, dáng người anh cao lớn, ánh sáng le lói từ chiếc đèn bàn trong phòng khiến cho bóng anh đổ dài về một bên.
Anh ngửa đầu nhìn một bầy chim nhạn vừa bay ngang qua cửa sổ.
“Cô nói đi, chủ tịch.”
-----
“Thiếu phu nhân đâu rồi? Tôi nghe nói lúc chiều con bé không có đến công ty.”
Tô Ngưng Tuyết đặt cặp công văn xuống ghế salon, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, vừa ngồi xuống vừa lên tiếng hỏi nữ giúp việc về tình hình của Cận Tử Kỳ.
“Có lẽ là thiếu phu nhân đang ở trong phòng ngủ, sau khi Doãn tiên sinh đi khỏi, cô ấy không hề bước ra khỏi phòng một bước.”
Tô Ngưng Tuyết gật đầu, bảo nữ giúp việc lui ra: “Đi chuẩn bị bữa tối đi, tôi đi xem thiếu phu nhân.”
Khi Tô Ngưng Tuyết mở cửa phòng ngủ chính ra, bên trong tối mịt, rèm cửa bị kéo lại, không có bóng người.
“Tiểu Kỳ?” Tô Ngưng Tuyết nhìn xung quanh, sau đó đi đến mở cửa nhà tắm: “Tiểu Kỳ, con có trong đó không?”
Thế nhưng đáp lại bà chỉ có sự yên lặng.
Cảm giác bất an trào lên trong lòng, Tô Ngưng Tuyết vội vàng đi xuống lầu.
“Không phải cô nói là thiếu phu nhân đang ở trong phòng sao?”
Sắc mặt của những người giúp việc trong biệt thự lập tức thay đổi.
“Chúng tôi không thấy thiếu phu nhân đi ra ngoài...”
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của nữ giúp việc trước mặt, Tô Ngưng Tuyết đi thẳng đến bên cạnh điện thoại, bấm số của bảo vệ cửa.
“Vâng, lúc chiều tôi có thấy thiếu phu nhân lái xe đi ra ngoài.”
Sắc mặt Tô Ngưng Tuyết trắng bệch: “Thiếu phu nhân có nói là đi đâu không?”
“Không có, nhưng hình như là thiếu phu nhân muốn đi xa.”
Điện thoại trên tay Tô Ngưng Tuyết trượt xuống, dường như bà lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Thế nhưng... Tuy rằng trạng thái tinh thần của Cận Tử Kỳ có vẻ như không sao cả, nhưng bác sĩ tâm lý có nói, thời điểm hiện tại, con bé rất dễ bị ảo giác, cần phải chăm sóc kỹ lưỡng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại tụ tập ở đây?” Lúc Kiều Nam về nhà thì thấy mọi người đều tụ tập trong phòng.
Vẻ mặt Tô Ngưng Tuyết vô cùng lo lắng, bà nắm lấy ống tay áo Kiều Nam: “Không thấy Tiểu Kỳ đâu nữa!”
Trên mặt Kiều Nam cũng lộ vẻ hoảng hốt: “Chẳng phải lúc sáng vẫn còn tốt đó sao?”
“Em cũng không biết, buổi trưa con bé quay về cùng A Lịch, sau đó, nhân lúc người giúp việc không chú ý, nó đã đi ra ngoài rồi. Nó cũng không có quay về, dựa theo lời của bảo vệ, rất có khả năng là nó đã một mình đi đến Đức!”
Nếu như Cận Tử Kỳ bàn bạc với bọn họ chuyện đi Đức, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Tuy rằng việc Tống Kỳ Diễn qua đời cũng khiến cho bọn họ khó có thể tiếp nhận, thế nhưng rốt cuộc vẫn phải chấp nhận sự thật này. Dù sao thì chứng minh thư cũng đã được đưa đến, sao có thể giả được nữa?
“Tô phu nhân, hình như điện thoại của bà đang rung.”
Tô Ngưng Tuyết nhanh chóng nhận điện thoại. Là Cận Tử Kỳ gọi tới, bà vội hỏi: “Tiểu Kỳ, con đang ở đâu? Mau về nhà ngay. Tình trạng tinh thần hiện tại của con không thể chạy lung tung được. Có chuyện gì thì chúng ta bàn bạc với nhau, đừng tự chủ trương.”
Thoạt đầu, đầu dây bên kia im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Cận Tử Kỳ vang lên: “Mẹ, con đã mua vé máy bay đi Berlin. Diễn vẫn chưa chết, chính phủ Đức đã lầm rồi. Con biết là con nói như vậy, chắc chắn mẹ sẽ không tin. Cho nên con quyết định một mình đi tìm anh ấy. Chuyện của công ty phiền mẹ và Mẫn Tranh trông coi. Còn có Trâu Hướng giúp một tay, con cũng yên tâm...”
“Cái đứa ngốc này, con biết nó ở đâu không? Biển người mênh mông, con đi đâu tìm nó bây giờ?”
Tô Ngưng Tuyết nóng ruột, bà vừa nói vừa cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài. Bà muốn ngăn cản Cận Tử Kỳ đi Đức.
“Mẹ, mẹ có đuổi theo cũng không còn kịp nước rồi. Còn khoảng mười lăm phút nữa là con đã đăng ký kiểm an. Chỉ cần Diễn còn sống, con nhất định sẽ tìm anh ấy về. Tin tưởng con, lúc nói những lời này, con biết thần trí mình đang rất rõ ràng.”
Bước chân Tô Ngưng Tuyết thoáng khựng lại: “Tử Kỳ...”
“Con biết là mọi người sợ con nghĩ không thông, lo lắng tinh thần của con xảy ra vấn đề, nhưng mà con thật sự rất ổn.”
“Vậy... Nếu như con tìm không thấy nó, chẳng lẽ con sẽ không quay về?” Tô Ngưng Tuyết lo lắng đến đỏ mắt.
Kiều Nam ôm bà vào trong ngực, cầm lấy điện thoại: “Tử Kỳ, chuyện tìm người, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. Trước hết, con hãy quay về đây, đừng làm mẹ con lo lắng.”
“Chú Kiều, con xin lỗi, đã khiến hai người lo lắng, phiền chú và mẹ chăm sóc Mỗ Mỗ cùng Tiểu Bảo giúp con. Con đã quyết đi đến Đức, có lẽ chú sẽ nói con ích kỷ. Con thừa nhận là bản thân rất ích kỷ, nhưng con không muốn đợi thêm một phút giây nào nữa. Mỗi một phút chờ đợi chính là thêm một phần dày vò, con không thể mất đi anh ấy. Mỗ Mỗ và Tiểu Bảo cũng không thể không có ba, thật sự xin lỗi...”
Sau khi mấy chữ “Thật sự xin lỗi” vang lên, Cận Tử Kỳ đã cúp điện thoại, nhân tiện tắt máy.
Nghe thấy âm thanh “Tít tít” vang lên trong điện thoại, Kiều Nam thở dài, bất đắc dĩ nhíu mày.
“Con bé nói gì?” Tô Ngưng Tuyết nhất thời nhịn không được, nước mắt trong khóe mắt trào ra.
Kiều Nam vỗ vỗ vai bà: “Nếu như không để con bé đi thử, thì mãi mãi nõ cũng không hết hy vọng...”
“Thế nhưng tình trạng hiện tại của nó... Em sợ...”
“Ngưng Tuyết, cuộc sống cũng nên có một lần điên cuồng như vậy.” Kiều Nam nắm chặt vai Tô Ngưng Tuyết, yên lặng nhìn bà: “Có thể thành công, cũng có thể thất bại, tất cả đều do số mệnh sắp đặt, nhưng anh tin Tử Kỳ, còn em? Chẳng lẽ em nghi ngờ con bé hay sao?”
Tô Ngưng Tuyết chán nản nhắm mắt lại. Nếu đổi lại là bà, có lẽ bà cũng sẽ làm như vậy.