Tròng mắt của Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên chuyển động, một viên thuốc bay ra khỏi ống tay áo, âm trầm nhìn Minh Tu, mọi người vừa thấy biểu cảm này của nàng thì biết lại có người sắp gặp chuyện không may rồi.
"Hắc hắc, ngươi nói xem những gì người nói với chúng ta trước đó có thể được tha thứ dễ dàng như vậy không, hay là ngươi uống viên thuốc này đi?" Bạch Vũ Mộng nói, giọng điệu lại rất chân thật đáng tin.
Minh Tu lập tức bị dọa, chẳng lẽ nàng muốn hắn thử cảm giác sống không bằng chết, diẽndanf;lle3[quy<do0n Bạch Vũ Mộng thật sự quá độc ác.
Hình như nhìn ra Minh Tu đang nghĩ cái gì, Bạch Vũ Mộng cười nhẹ: "Đừng lo lắng, viên thuốc này không giống với viên vừa rồi, ngươi uống nó xong chỉ cần không có ý đồ xấu với chúng ta thì sẽ không sao, nhưng một khi có ý gì đó không tốt thì..." Bạch Vũ Mộng cố ý dừng một chút, nhìn thấy sắc mặt Minh Tu trắng bệch, mới tiếp tục nói: "Độc dược xuyên ruột, tai mắt và lỗ mũi sẽ chảy máu rồi tan thành mây khói, có muốn thử một chút không?"
Sắc mặt Minh Tu càng lúc càng khó coi, cơ thể lung lay, không dám tin nhìn chằm chằm Bạch Vũ Mộng, không ngờ lại có loại độc như vậy, nhưng hắn lại không cam lòng bị khống chế.
Nghĩ vậy bỗng nhiên dùng toàn bộ sức lực tấn công về phía Duẫn Tuyết Nghiên, hắn biết mình đánh không lại Bạch Vũ Mộng và Thu Hằng Duệ nên mới tấn công Duẫn Tuyết Nghiên, nhìn biểu cảm của Bạch Vũ Mộng thì chắc chắn nàng rất để ý nàng ta, đến lúc đó xem coi nàng có ngoan ngoãn nghe lời không.
Mắt Bạch Vũ Mộng lạnh lùng: "Muốn chết!" Nàng muốn đi ngăn cản nhưng không còn kịp nữa rồi, Duẫn Tuyết Nghiên vừa mới đứng ở bên cạnh nhưng Minh Tu dùng hết sức lực toàn thân nên dù là người bên cạnh cũng không kịp cứu nàng.
Duẫn Tuyết Nghiên bị dọa sợ, nhưng vẫn nhanh chóng chống trả lại, tuy nhiên lại vẫn bị Minh Tu bắt được, tay đặt lên cổ Duẫn Tuyết Nghiên, Minh Tu kiêu ngạo nở nụ cười.
Lúc này Bạch Vũ Mộng thật sự tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi mà kiên cường của Duẫn Tuyết Nghiên thì không kiềm nén được cơn tức ở đáy lòng nữa mà hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
"Người đâu!" Bạch Vũ Mộng kêu một tiếng, chung quanh liền xuất hiện một đội hắc y nhân bao vây Minh Tu, sắc mặt Minh Tu hơi thay đổi, thật không ngờ Bạch Vũ Mộng lại ẩn dấu nhiều người bên cạnh như vậy.
Lam Hạo Thần cũng rất tức giận nhưng vẫn còn lý trí, dặn dò bọn họ một câu rồi nhìn chằm chằm tay Minh Tu, giống như muốn đục một cái lỗ trên tay hắn vậy.
Duẫn Hoành Triết đã sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mím chặt môi, nhưng dù sao cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn nên không mất bình tĩnh vì chuyện này.
Về phần mấy người vây quanh Minh Tu, sau khi đám người Bạch Vũ Mộng, nàng đã phái người bí mật đưa bọn họ vào đảo để phòng ngừa tình huống bất ngờ, không ngờ lại thật sự dùng đến.
"Nếu như bây giờ ngươi buông tay, ta có thể giữ lại cho ngươi một mạng, nếu không thì đừng trách ta ác độc, ngươi nên biết ngươi vốn không có khả năng sống sót thoát ra khỏi đây." Bạch Vũ Mộng lạnh lùng mở miệng.
Dân chúng đã sớm sợ tới mức chạy tán loạn chung quanh nhưng vì ám vệ ngăn lại nên không ai trốn ra ngoài được, tất cả đều run run đứng sát lại gần nhau.
Cảnh tượng hôm nay là đáng sợ nhất mà từ trước tới giờ bọn họ từng gặp, gặp được Thái tử,, gặp phải một nữ tử không từ thủ đoạn khiến người khác sợ hãi, còn có một nam tử không biết lưu tình, bây giờ còn có một đám hắc y nhân.
"Hừ, ngươi nghĩ rằng ta ngu như vậy sao, nàng là con bài của ta, nếu ta giao cho các ngươi thì không phải là các ngươi có thể tùy ý chém giết ta sao, ta nói cho các ngươi biết, chuyện này không thể nào, dù sao hiện tại ta đã mất cả chì lẫn chài, thế nào, ngươi cho rằng ta sẽ bị các ngươi uy hiếp sao?" Minh Tu giữ chặt Duẫn Tuyết Nghiên, không chịu buông lỏng ra dù chỉ một chút.
Mặt Duẫn Tuyết Nghiên đã trở nên xanh tím, hít thở không thông, nhưng vẫn gian nan mở miệng: "Tỷ tỷ, không cần lo cho ta, nhanh chóng giết tên điên này đi!"
"Câm miệng!" Minh Tu bất mãn vì bản thân nàng bị hắn bóp cổ mà vẫn còn lá gan để nói như vậy, lực tay cũng tăng thêm một chút.
"Nhị trưởng lão, ngươi chắc chắn là vẫn muốn tiếp tục chứ?" Lam Hạo Thần bỗng nhiên cười mở miệng nói, khí lạnh trong mắt khiến người ta phát đau vì rét.
Có hai người lập tức đi ra từ phía sau Lam Hạo Thần, họ chính là người vừa rồi Lam Hạo Thần phái đi làm việc, bọn họ áp giải Minh Huy và Minh Tĩnh đến đây.
Duẫn Hoành Triết vui vẻ, nhưng trong lòng lại không thể thả lỏng vì nữ nhi của hắn vẫn còn ở trong tay Nhị trưởng lão mà bản thân hắn lại bất lực, cảm giác thất bại này đã tra tấn Duẫn Hoành Triết.
Bạch Vũ Mộng cảm nhận được tâm trạng của Duẫn Hoành Triết, an ủi nhìn hắn một cái, Duẫn Hoành Triết ngẩn người, cười suy yếu nhưng cũng thấy ấm áp.
"Ngươi... Các ngươi điên rồi, mau thả con và cháu gái ra ra nếu không ta sẽ giết nàng!" Minh Tu kinh sợ, không ngờ bọn họ còn muốn dùng Minh Huy và Minh Tĩnh để uy hiếp mình, giỏi cho bọn họ.
"Thế nào, chúng ta điên nhưng Nhị trưởng lão lại rất tỉnh táo, trong tay ngươi chỉ có một mạng người, mà trong tay ta có tới hai cái, hơn nữa cộng thêm ngươi là sẽ thành ba mạng, cuộc giao dịch này chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy không có lời sao?" Bạch Vũ Mộng lại mở miệng.
Hình như Minh Tu có chút do dự, bàn tay bóp cổ Duẫn Tuyết Nghiên cũng hơi thả lỏng, Duẫn Tuyết Nghiên bắt lấy cơ hội, cắn một cái vào tay Minh Tu ngụm, dienxdannlleequysdonn Minh Tu cảm thấy đau đớn, buông tay ra theo bản năng, Bạch Vũ Mộng vội vàng lấy Tuyết Cẩm trong tay áo ra kéo Duẫn Tuyết Nghiên lại.
Duẫn Tuyết Nghiên thở phì phò, vừa rồi thật sự đã hù chết nàng, nàng cho rằng nàng thật sự sẽ phải chết ở trong tay Minh Tu, nhưng may mà nàng cơ trí, sờ vết xước trên cổ do bị siết cổ, cảm thấy hơi đau, trong đôi mắt hồn nhiên đơn thuần của nàng lần đầu tiên có vẻ lạnh lùng như băng giá.
Minh Tu không ngờ mình lại để nàng chạy thoát dễ dàng như vậy, lập tức muốn bỏ trốn nhưng lại bị ám vệ chặn lại.
"Nhị trưởng lão, vội vã như vậy làm gì, con và cháu gái của ngươi còn ở đây này, ngươi không muốn quan tâm bọn họ nữa sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày hỏi.
Minh Tu độc ác muốn đột phá vòng vây, miệng lại nói: "Bản thân ta còn khó bảo toàn, còn bọn họ? Vậy thì phải xem số mạng của họ rồi!"
Đúng lúc này, Minh Huy và Minh Tĩnh cũng tỉnh lại nghe thấy lời nói này, trong mắt hiện lên vẻ khó tin và thất vọng, đây là phụ thân (gia gia) của họ sao?
Bạch Vũ Mộng nhếch môi, cười có chút âm hiểm: "Yên tâm, Nhị trưởng lão, ta sẽ không để ngươi chết, ngược lại ta thật sự muốn ngươi cảm nhận cảm giác bị người khác cô lập!" Nói xong đưa viên thuốc cho ám vệ ở bên cạnh, ý bảo hắn cho hắn ta uống.
Viên thuốc này không giống viên vừa rồi Lâm Uyển Uyển uống, mà ngược lại còn đáng sợ hơn, lần này Minh Tu đã thật sự chạm tới điểm mấu chốt của Bạch Vũ Mộng nên nàng mới tức giận như vậy.
Bạch Vũ Mộng vừa mới chuẩn bị nói gì đó thì bỗng nhiên nhìn thấy Đại trưởng lão muốn ôm Lâm Uyển Uyển rời đi, hừ, xem trò hay cho đã, biết bản thân mình khó thoát khỏi tra tấn nên muốn bỏ chạy trước sao?