Qua một lúc, đám người kia lại tới nữa, xem là bọn họ cũng chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây, chỉ thấy Thượng Quan Diệu Nhiên khách sáo đi lại bắt chuyện với bọn họ.
"Các vị, chắc không để ý chúng ta cùng nghỉ ngơi ở đây một đêm chứ." Mộ Túy Tình trợn trừng mắt, đụng vào Trúc Đạp Vũ.
"Ôi, ai vậy? Sao ta thấy hơi quen mắt?"
Trúc Đạp Vũ hoài nghi nhìn nàng một cái: "Mắt ngươi không bị hư chứ, hắn là trang chủ Mặc Liễu sơn trang Thượng Quan Diệu Nhiên, phiền muốn chết!"
Mộ Túy Tình đăm chiêu nhăn mày lại: "Thượng quan..." Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì đó, có chút kích động đứng lên khỏi đất.
"Này, ngươi có biết nữ nhân tên là Thượng Quan Tĩnh không?" Mộ Túy Tình không chắc chắn hỏi.
Thượng Quan Diệu Nhiên nhăn mày lại: "Làm sao ngươi biết tên cô cô ta?" Từ trước tới bây giờ cô cô của hắn đều ru rú trong nhà, rất ít người biết nàng, sao nữ tử trước mắt này lại biết.
"Nàng là cô cô ngươi, trách không được nhìn có chút giống." Mộ Túy Tình lầm bầm lầu bầu.
"Có thể phiền cô nương nói cho ta biết vì sao ngươi biết cô cô ta không?" Thượng Quan Diệu Nhiên nhẫn nại hỏi lại một lần nữa.
Bạch Vũ Mộng cũng thấy kỳ quái nhìn Mộ Túy Tình, Mộ Túy Tình bĩu môi: "Cũng không có gì, chỉ từng gặp mặt một lần, sau đó nói vài câu với nàng thôi."
Nói xong không quên chớp mắt với Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần, ý bảo đợi lát nữa sẽ giải thích cho bọn họ.
Thấy Mộ Túy Tình không muốn nhiều lời, dienx(daffn[lle3<quysdo00n Thượng Quan Diệu Nhiên cũng chỉ đành mang một bụng nghi quay về bên kia.
"Nói đi!" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt mở miệng.
Mộ Túy Tình cười nịnh hót: “Chuyện đó, cô cô hắn cũng có năng lực biết trước tương lai, chẳng qua rất yếu, có một lần nàng biết trước sẽ có thiên nữ đến từ dị thế, nhưng vì tiêu hao nhiều sinh lực, nên ngất đi, ta cứu nàng.
Sau này, nàng nói chuyện đó với ta, ta đã sớm biết, nhưng ta cũng không nhiều lời, cuối cùng chúng ta ước định, để cho nàng lưu truyền tiên đoán này qua từng thế hệ, chờ thiên nữ đến từ dị thế."
Mộ Túy Tình nghĩ đến đây lại hơi nhớ nhung, cười: "Sau đó chúng ta tạo ra cái tháp kia, người có thể thuận lợi thông qua toàn bộ cửa ải, chính là thiên nữ đến từ dị thế."
Bạch Vũ Mộng đăm chiêu nhìn Lam Hạo Thần một cái, thì ra tất cả những thứ này cũng không phải trùng hợp, xem ra, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.
Mà những người khác nghe thấy lại như chìm vào sương mù, nhưng cũng hiểu đại khái vài thứ, chính là Bạch Vũ Mộng có một thân phận rất quan trọng. Mà bọn họ cũng cực kì tò mò về thân phận của Mộ Túy Tình, nhưng cũng không hỏi ra miệng.
Bạch Vũ Mộng lắc đầu, gạt bỏ ý tưởng trong đầu, hiện tại điều duy nhất nàng phải làm, chính là giải cổ độc cho Lam Hạo Thần, những thứ khác, sau này rồi nói.
Nghỉ ngơi một đêm, mọi người tiếp tục khởi hành, nhưng lần này có hạt châu của Mộ Túy Tình, có vẻ đơn giản hơn, nhưng đám người phía sau đã không dễ chịu.
Bọn họ nhìn đám người Bạch Vũ Mộng có thể dễ dàng đi như thế, trong lòng lại bắt đầu bất bình: " Sao bọn họ có thể ích kỷ như thế, sao không biết giúp chúng ta một chút."
"Cô nương xin chờ đã." Sài Kiêu có chút khách sáo nói với Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt quay đầu, lườm Sài Kiêu một cái, biết hắn có chủ ý gì, hơi ghét bỏ bĩu môi.
Sài Kiêu liền xấu hổ, nhưng không mở miệng không được: "Cô nương, dù sao mọi người cùng nhau vào, không bằng cùng đi đi, dọc theo đường đi cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."
"Ta thấy do ngươi coi trọng hạt châu của Tình tỷ tỷ thôi, nói thẳng ra là được, cần gì phải làm bộ làm tịch!" Hạ Tử Lăng khinh thường mở miệng.
Sài Kiêu không còn mặt mũi, ảo não trừng mắt nhìn Hạ Tử Lăng.
"Ta nói này, ngươi trừng cái gì mà trừng, tuy rằng nàng xấu, nhưng cũng không đến mức ngươi phải trừng mắt nhìn nàng!" Lam Giác Phong nhàn nhạt xen mồm vào.
Hạ Tử Lăng nhìn hắn một cái, cũng không nói gì thêm, như thế lại làm Lam Giác Phong không hiểu, từ lần ầm ĩ trước, Hạ Tử Lăng không còn nói chuyện nhiều với hắn nữa.
"Hạt châu của ta chỉ cho người dùng!" Mộ Túy Tình không sợ thiên hạ đại loạn nói thêm một câu.
Câu này đã trực tiếp chọc giận những người đó, tất cả mọi người phẫn nộ trừng mắt nhìn bọn họ, ngay cả luôn Thượng Quan Diệu Nhiên tự cho mình có tính tình tốt cũng có chút giận, như vậy không phải mắng bọn họ không phải người sao.
"Các ngươi có ý gì, đi cùng các ngươi mà còn không muốn, đừng thấy bọn ta cho chút mặt mũi mà lên mặt!" Thượng Quan Tịch không chịu đứng ngoài cuộc chạy đến nói chuyện.
"Chúng ta không biết xấu hổ, còn các ngươi biết xấu hổ sao, cứ gặp chuyện liền tìm chúng ta, các ngươi vô dụng như vậy, bây giờ còn dám đến mắng chúng ta không biết xấu hổ." Trúc Đạp Vũ hơi tức giận nói.
Đa số mọi người cũng ý thức được bản thân đã làm phiền bọn họ rất nhiều, cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa, nhưng vẫn có một số người không biết tốt xấu.
"Vị cô nương này, dù sao mọi người cũng cùng đi vào có thể làm phiền ngươi giúp chúng ta đi ra ngoài không?" Sài Mộ Hương dè dặt cẩn trọng mở miệng, nàng đã sớm chịu không nổi thời tiết như vậy.
"Hương nhi, không cần cầu xin bọn họ, hừ, cầu xin loại người thấy chết không cứu như bọn họ, cũng vô dụng." Sài Kiêu rất tức giận nói.
"Không cần sử dụng phép khích tướng, lúc trước là tự các ngươi muốn vào, ai đi đường nấy, đều tự đi, không xen vào nhau, hơn nữa, dọc theo đường đi, chúng ta đã giúp đỡ rất nhiều, ai, cho dù là chó, cũng còn biết lắc đuôi cảm ơn ta đó!" Bạch Vũ Mộng không lưu tình mở miệng châm chọc.
Bọn họ đều không nhịn được nữa, Bạch Vũ Mộng lạnh lùng nở nụ cười, kéo Lam Hạo Thần liền đi về phía trước.
Chờ bọn họ ra khỏi rừng rậm băng hỏa đã là mấy ngày sau, vừa ra khỏi khu rừng, diễn{[email protected]<lle3/quydo0n Mộ Túy Tình như con ngựa thoát cương, tò mò nhìn chỗ này chỗ kia, không ngừng cảm thán.
"Vũ nhi, không ngờ vài năm nay đã thay đổi nhiều như vậy, ta sắp không nhận ra rồi!"
Bạch Vũ Mộng khẽ cười, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Mộ Túy Tình hơi sửng sốt một chút, sau đó thần bí tới gần Bạch Vũ Mộng: "Nói cho ngươi biết, trong lúc ta ngủ say thì dung nhan cũng không thay đổi, cho nên hiện tại tuổi của ta và ngươi không khác nhau nhiều lắm!"
Bạch Vũ Mộng có chút ghét bỏ nhìn nàng một cái: "Không cần giải thích, lão yêu bà!"
"Ngươi nói ai là lão yêu bà, rõ ràng ta thông minh đáng yêu như vậy, ai da, quả nhiên là khiếu thẩm mỹ có vấn đề, bằng ta mà đã là tân nương tử..." Hình như Mộ Túy Tình nhận ra cái gì đó, không nói thêm gì nữa, thè lưỡi với Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng có cần nhanh nhảu như vậy không, vừa rồi thiếu chút nữa đã nói ra câu nói kia, đến lúc đó cũng không biết nên giải thích thế nào, tuy rằng biết bọn họ đều sẽ không để ý, nhưng vẫn sẽ có chút kỳ quái.
Lam Hạo Thần nhéo tay Bạch Vũ Mộng, sau đó kéo nàng đến một trấn nhỏ kế bên.
Nhưng đi đến cửa thành mới phát hiện, cửa của tòa thành này khép chặt, một chút sức sống cũng không có, ngay cả muốn tìm một người để hỏi thăm cũng không có.