Chạy không ngừng nghỉ, rốt cục cũng đến bãi săn, từ sau khi bọn họ đến đây, nơi này đã được trọng binh vây quanh ba tầng.
Vốn Lam Ngạo Thiên đã chuẩn bị binh lính bảo vệ để hồi cung, nhưng đã đáp ứng sứ giả đi săn bắn, tất nhiên không thể để người ta lúc đi thì cao hứng, nhưng lúc về lại mất hứng.
Cho nên suy xét mãi, Lam Ngạo Thiên vẫn quyết định ở lại, ngày mai săn bắn. Hiện tại mọi người đều muốn nghỉ ngơi thật tốt, hồi phục thể lực.
Kỳ thực ngoài mặt nói là săn bắn, nhưng chính là so tài giữa các quốc gia, người thắng tất nhiên sẽ làm nước mình vẻ vang, làm cho người ta không dám coi khinh quốc gia của hắn, nhưng người thua, cũng sẽ không sao, cùng lắm cũng chỉ mất chút mặt mũi.
Bạch Vũ Mộng đau cổ, ngồi xe ngựa nhiều ngày như vậy, thật sự mệt muốn chết, muốn nhanh chóng đi nghỉ ngơi một chút, ngày mai, nàng cũng rất tò mò!
Trở lại phòng, liền nhìn thấy Lam Hạo Thần đang quang minh chính đại ngồi ở trong, cũng không sợ sẽ có người phát hiện. Bạch Vũ Mộng vội vàng xoay người đóng cửa lại, sợ bị người khác nhìn thấy.
"Sao chàng lại ở chỗ này, không sợ sẽ có người thấy, sẽ nói Chiến Vương xông loạn vào khuê phòng nữ tử sao?" Ngược lại Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần, chậm rãi nói.
"Bọn họ nói như vậy càng tốt, vừa vặn ta chịu ủy khuất một chút, cưới nàng luôn!" Lam Hạo Thần không đứng đắn nói.
Bạch Vũ Mộng trừng mắt nhìn Lam Hạo Thần: "Chàng có vẻ rất tự tin rồi, chàng không cần cưới ta, cũng không phải không ai muốn ta, mà cứ nhất định phải gả cho chàng" Nói xong liền bĩu môi xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Lam Hạo Thần vội vàng kéo Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, ta chỉ đang nói đùa thôi, sao ta có thể không cần nàng chứ!"
Nói xong, liền kéo Bạch Vũ Mộng ngồi xuống bên giường, sửa lại vị trí cho nàng nói: "Vài ngày nay nàng mệt chết rồi, nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai cũng sẽ rất mệt."
Trong lòng Bạch Vũ Mộng ấm áp, sự giận dỗi vừa rồi đều tan thành mây khói hết, thoải mái tựa vào trong lòng Lam Hạo Thần, hưởng thụ hắn mát xa cho mình.
Không biết là bởi vì quá thư thái hay do quá mệt, Bạch Vũ Mộng nhanh chóng ngủ thiếp đi, Lam Hạo Thần nhìn Bạch Vũ Mộng ngủ say, bất đắc dĩ lắc đầu, đặt Bạch Vũ Mộng nằm xuống, giúp nàng đắp chăn xong, xoay người muốn rời đi.
Nhưng, hắn cảm giác được tay áo bị kéo lấy, thì ra Bạch Vũ Mộng vẫn luôn nắm lấy không buông, Lam Hạo Thần tưởng mình đã đánh thức Bạch Vũ Mộng, nhưng đi qua lại thấy, Bạch Vũ Mộng vẫn đang ngủ say.
Thở dài, nhưng trong lòng cũng cao hứng, không ngờ ngay cả lúc ngủ Mộng Nhi cũng ỷ lại hắn như vậy. Vậy thì hắn không thể không buông bỏ một đống chính sự lớn nhỏ, ngủ cùng nàng.
Xem ra hôm nay phải thức trắng đêm rồi, chỉ là, những thứ đó, đều không quan trọng bằng Mộng Nhi của hắn!
Ngày hôm sau, mọi người khôi phụ thần sắc sảng khoái, mà Bạch Vũ Mộng, sau khi Lam Hạo Thần rời đi liền tỉnh, dù sao bên cạnh thiếu đi một người, dù là ai đều sẽ tỉnh lại.
Bạch Vũ Mộng lén lút đi ra ngoài, đi theo Lam Hạo Thần, mãi cho đến khi vào trong phòng hắn, sau đó, lại nhìn thấy Lam Hạo Thần luôn vùi đầu xử lý chính sự, Bạch Vũ Mộng nhìn hắn, trong mắt không giấu được đau lòng.
Thẳng đến sáng sớm, Bạch Vũ Mộng mới rời đi, hình như Lam Hạo Thần cũng không phát hiện ra Bạch Vũ Mộng. Hiện tại, Lam Hạo Thần cười cười đi tới, nói chuyện với nàng, giống như ngày hôm qua không hề xảy ra chuyện gì.
Lam Hạo Thần cũng không biết Bạch Vũ Mộng đã đứng nhìn hắn một đêm, hắn cho rằng Bạch Vũ Mộng ngủ rất sâu. Bạch Vũ Mộng cũng làm như không có chuyện gì, tự nhiên trò chuyện với hắn.
Nhưng chỉ cần khôn khéo là mọi người có thể nhìn ra được, hai người bọn họ rất ăn ý, không phải ai cũng có thể có được.
Những người đó đều ở ồn ào suy đoán, hai người kia rốt cục có quan hệ như thế nào, vì sao giống như đã quen biết rất lâu rồi, nhưng rõ ràng bọn họ mới gặp mặt vài lần mà thôi, huống hồ, Bạch Vũ Mộng lạnh lùng, giữa hai người đó thật sự không chen vào được!
Mầm mống nghi hoặc dần dần nảy sinh, càng nghĩ càng thêm khó hiểu. Một người là Chiến Vương, bách chiến bách thắng, còn một người có thể giết bảy con hắc mã. Hai người kia nếu ở cùng nhau, như vậy không ai có thể khống chế.
Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp đi về phía bãi săn.
Chờ Hoàng thượng đi ra, mọi người đều đã thay quần áo xong, đều là trang phục hành động thuận tiện, ngay cả đại tiểu thư đều đã bỏ xuống quần áo đẹp đẽ quý giá của các nàng.
Hôm nay có nhiều nhân vật tôn quý nhân như vậy, tùy tiện được một người coi trọng, cũng đều là chuyện tốt, hôm nay nhất định phải mượn dịp này tạo ra cơ hội, bọn họ nhất định đều sẽ bị các nàng mê đảo. Đám tiểu thư này ảo tưởng rất đẹp.
Hôm nay Bạch Vũ Mộng mặc một thân màu tím, ống tay áo đều dùng nơ buộc chặt, quần áo đều bó sát người, không có một chút dây dưa lằng nhằng.
Bộ quần áo này là Lam Hạo Thần lấy tới cho nàng, không biết Lam Hạo Thần làm thế nào mà biết số đo của nàng, nàng chỉ biết là, nàng thật sự thật thích bộ quần áo này, lâu rồi không có mặc kiểu này, làm nàng nhớ tới lúc ở hiện đại.
Trên mặt che một mạng tử sa, khuôn mặt như ẩn như hiện, tăng thêm vài phần cảm giác thần bí. Một đôi mắt trong suốt vô thần nhìn về phương xa, giống như đang nghĩ tới chuyện gì làm nàng bi thương.
Bạch Vũ Mộng nhớ tới hiện đại, huynh đệ của nàng trải qua thập tử nhất sinh, kiếp này nàng sợ là khó gặp lại bọn họ, không biết hiện tại bọn họ sống tốt không.
Còn có Tôn Hình, không biết lúc trước phát súng kia có bắn hắn chết không, tuy rằng đối với kỹ thuật của mình nàng rất tự tin, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng không biết hắn có phòng bị không.
Có lẽ, hắn cũng giống như mình, xuyên tới chỗ này...
Lam Hạo Thần ở dưới bàn nhéo tay Bạch Vũ Mộng, hắn thấy được trong ánh mắt nàng có thương tâm và tuyệt vọng, còn có tưởng niệm, hắn có chút sợ hãi, Bạch Vũ Mộng như vậy rất không chân thực, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể rời hắn mà đi.
Hôm nay Lam Hạo Thần cũng mặc một thân màu tím, cùng màu sắc với Bạch Vũ Mộng, mặc y phục này, càng khiến Lam Hạo Thần thêm anh tuấn tiêu sái, tăng thêm khí chất cao quý của hắn, khí phách, toàn thân bao phủ hơi thở đế vương.
Bạch Vũ Mộng nở nụ cười với Lam Hạo Thần, ý bảo hắn không cần lo lắng, nàng không có chuyện gì. Lam Hạo Thần lo lắng nhìn Bạch Vũ Mộng, cũng không nói gì nữa.
Cách đó không xa, có một đôi mắt ác độc nhìn bọn họ chằm chằm, người kia chính là muội muội không có tiếng tăm gì của Bạch Vũ Mộng Bạch Cầm Ngâm. Kỳ thực, người trong lòng nàng, chính là Lam Hạo Thần.
Chỉ là, bình thường nàng không biểu hiện ra ngoài mà thôi, nàng cho rằng, sẽ có một ngày, Lam Hạo Thần phát hiện ra nàng tốt, sau đó sẽ yêu nàng, chỉ là, nửa đường lại xuất hiện Bạch Vũ Mộng.
Kỳ thực điều này cũng không thể trách Bạch Vũ Mộng, cho dù không có Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần cũng sẽ không thích Bạch Cầm Ngâm, dù sao, tính cách một người, không dễ dàng để thay đổi.
Vừa rồi một động tác nhỏ, đều không lọt khỏi mắt Bạch Cầm Ngâm, nàng bắt đầu hận vị tỷ tỷ này, vốn nghĩ, nếu Bạch Vũ Mộng không trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không làm gì, nhưng hiện tại...