"Các ngươi trước tiên đỡ hắn lên giường đi, sau đó nói cho ta biết cụ thể là có chuyện gì xảy ra." Bạch Vũ Mộng bình tĩnh ra lệnh.
Đem Lam Hạo Thần đặt lên giường, Linh Trần đem tình huống của Lam Hạo Thần nói kỹ càng, sau đó mong chờ nhìn Bạch Vũ Mộng.
Trong khi Linh Trần nói, Bạch Vũ Mộng luôn cau mày. Thẳng đến khi hắn nói xong, Bạch Vũ Mộng vẫn như trước không buông lỏng mày.
Trên giường Lam Hạo Thần đã bắt đầu có phản ứng, hắn không ngừng động đậy, xoay đến xoay lui. Linh Trần cùng linh ngạn đành phải đi lên ngăn chặn.
Bạch Vũ Mộng lấy trong ngực ra một lọ Tuyết liên hoàn, đổ ra mấy viên cho Lam Hạo Thần uống. Tuyết liên hoàn này từ rất nhiều loại dược liệu tốt luyện chế mà thành. Không chỉ thanh nóng giải độc, hơn nữa đối với thân thể có trợ giúp rất lớn.
Người khác Bạch Vũ Mộng sẽ không cho, còn cho nhiều như vậy. Đây chính là linh dược hiếm có, có thể giải các loại độc, trị các loại bệnh.
Lam Hạo Thần quả nhiên không khó chịu như trước, nhưng cũng không phải qúa dễ chịu, Bạch Vũ Mộng lắc đầu, nàng cũng không có biện pháp.
Kiếp trước nàng mặc dù có đọc lướt qua cổ độc, nhưng cũng không nghiên cứu sâu, cái này thật sự là phiền toái!
Xem Lam Hạo Thần thống khổ như vậy, Bạch Vũ Mộng vẫn quyết định đi nghiên cứu một chút, nói không chừng có thể tìm được phương pháp giải độc.
Bạch Vũ Mộng để cho bọn họ đi ra ngoài trước, giống nhau lần trước ôm Lam Hạo Thần, thẳng đến khi thân thể hắn không run nữa, qua khỏi lần phát độc này.
Lam Hạo Thần tỉnh lại sau, nhìn thấy Bạch Vũ Mộng ở bên cạnh, thoáng có chút kinh ngạc, lần trước là xuất phát từ nhân tình, còn lần này thì sao?
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thanh âm Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt truyền đến.
Lam Hạo Thần nhìn Bạch Vũ Mộng, tựa hồ hạ quyết tâm, vươn tay ôm Bạch Vũ Mộng, dừng một chút mới mở miệng nói: "Ta bị hạ độc từ trong bụng mẹ, cũng không biết khi nào thì bị, lúc trước ta tra xét rất lâu, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì."
Bạch Vũ Mộng không được tự nhiên giật giật, nhưng không tránh thoát: "Vậy ngươi chưa hề nghĩ sẽ tìm giải dược sao?"
"Ta cũng từng nghĩ tới, Trần luôn nỗ lực tìm phương pháp giải cổ, nhưng hình như một chút hi vọng đều không có."
Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần thật lâu, mới mở miệng nói: "Ngươi đã sống hơn hai năm, cổ độc này tất nhiên sẽ trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không có dược vật khống chế, sợ sớm đã..."
Lam Hạo Thần kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, không hiểu nàng làm sao mà biết thời gian cổ độc phát tác, bản thân chưa từng nói qua với nàng!
"Cổ độc này ta có nghe sư phụ nhắc qua, chỉ là ta cũng không quá hiểu biết, ta sẽ tận lực đi!"
"Mộng Nhi, nàng vì sao muốn tận lực giúp ta, có phải thích ta hay không?" Lam Hạo Thần lập tức thay đổi sắc mặt.
Bạch Vũ Mộng dùng sức tránh khỏi ôm ấp của Lam Hạo Thần, nổi giận đùng đùng không nói thêm một câu bước đi. Người này thật đúng là... thấy ánh mặt trời liền thay đổi!
Lam Hạo Thần cười nhìn Bạch Vũ Mộng đi ra, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng của nàng, mới thống khổ ôm ngực, há mồm ói ra một ngụm máu.
Lam Hạo Thần nhìn cũng không nhìn, liền xoay người nằm trên giường, hắn phải nghỉ ngơi tốt, thật nhanh khôi phục. Như vậy mới có thể bảo hộ Mộng Nhi, tuy rằng nàng không cần hắn bảo hộ.
Nhưng hắn không phát hiện là, lúc này ở sau cửa có một người đi ra, là Bạch Vũ Mộng, nàng nhìn máu trên mặt đất, thật lâu không động đậy.
Kỳ thực vừa rồi Lam Hạo Thần nói ra lời kia, nàng liền chú ý tới biểu hiện khác thường của hắn. Bình thường, hắn sẽ hi vọng nàng ở lại, hơn nữa hắn biết rõ nói như vậy nàng sẽ tức giận đi ra ngoài.
Nhưng hắn vẫn làm như vậy, điều này cho thấy, hắn cố tình làm cho nàng ra ngoài. Mà nguyên nhân chắc chắn là hắn có chuyện gì không muốn cho nàng biết.
Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm nam tửnằm ở trên giường gắt gao cau mày, tâm tình rất phức tạp. Nàng không biết, bản thân đến cùng có nên nhận phần tình cảm này hay không, phần tình này quá nặng, nàng sợ bản thân có một ngày sẽ hối hận.
Ngày hôm sau, Lam Hạo Thần một thân nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện trước mặt Bạch Vũ Mộng, giống như không có chuyện gì xảy ra, Bạch Vũ Mộng vẻ mặt phức tạp như trước, Lam Hạo Thần lại làm ra bộ dạng này.
Bọn họ muốn khởi hành, đã chậm trễ lâu rồi.
"Người đâu, đem hai tiện dân kia đến!" Bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn, Lam Hạo Thần cùng Bạch Vũ Mộng đồng thời quay đầu lại nhìn, tầm mắt chạm đến, xấu hổ tránh đi.
Chỉ thấy huyện thái gia dẫn một nhóm người chuẩn bị đến tìm Bạch Vũ Mộng cùng Lam Hạo Thần tính sổ.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, đối với vài người ngại sống lâu này một chút hảo cảm đều không có, làm thế nào lại giống như kẹo mè xửng như vậy.
Thấy Bạch Vũ Mộng tựa hồ hơi không kiên nhẫn, Lam Hạo Thần cũng nhanh chút đem sự tình giải quyết, cũng tức giận nói: "Đừng cắn người nữa, chỉ có chó mới cắn người thôi."
"Ngươi..." Huyện thái gia còn chưa nói hết, Lam Hạo Thần liền một cước đá tới, một câu cũng không nói, liền lôi kéo Bạch Vũ Mộng chuẩn bị đi.
Thấy huyện thái gia còn muốn nói cái gì nữa, Lam Hạo Thần không kiên nhẫn nói: "Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cẩn thận con của ngươi vĩnh viễn không thể giao hoan!"
Nói xong liền lôi kéo Bạch Vũ Mộng rời đi, lưu lại mọi người thở dài, hai người kia thật sự là người tốt a, trừng trị Huyện lệnh ác bá cùng con của hắn.
Chỉ là, bọn họ đến cùng là có thân phận gì, võ công tốt, còn ngông cuồng như vậy. Bất quá, đây cũng không phải chuyện của đám tiểu dân như bọn họ.
Từ nơi đó đi ra, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần một câu đều không nói. Cứ như vậy yên tĩnh tiêu sái.
Đột nhiên từ ven đường lao tới một người: "Công tử, tiểu thư, xin các ngươi thương xót, không cần đuổi ta đi, ta thật sự có thể làm mọi thứ!"
Thì ra người nọ chính là nữ tử ngày đó bọn họ cứu, xem nàng bám riết không tha, khẩn cầu, Bạch Vũ Mộng lườm Lam Hạo Thần một cái, đột nhiên liền cười mỉm nâng nàng lên.
"Ngươi tên là gì?"
Nữ tử kia nhìn Lam Hạo Thần, mới mở miệng trả lời: "Ta tên là Hoài Mai."
"Cái tên rất hay, ta thấy ngươi nên mang theo nàng đi! Cô nương này kiên trì như vậy, ta cũng không để ý nhiều thêm một người!" Bạch Vũ Mộng sau khi nói xong liền bước đi.
Lam Hạo Thần không có cách nào khác, cũng không có để ý Hoài Mai, liền đi theo Bạch Vũ Mộng.
Hoài mai không để ý, đi theo sau lưng Hận Nhuế, theo Bạch Vũ Mộng.
Hận Nhuế quay đầu nhìn thoáng qua nữ tử này, ngươi nếu an phận, ta sẽ không quản đến ngươi, nhưng một khi làm ra cái gì, chớ có trách ta nhẫn tâm.
Nghĩ như vậy, trong mắt lộ ra tia hung ác. Hoài Mai giống như bị ánh mắt của Hận Nhuế dọa đến, bắt đầu run run, nhưng cũng không nói gì.
Bạch Vũ Mộng tất nhiên biết chuyện này, không khỏi âm thầm tán thưởng Hận Nhuế "Thật sự rất tốt!"
Đoàn người cứ như vậy ai cũng không nói gì đi tới một chỗ khác, đến lúc này, Lam Hạo Thần mới dè dặt cẩn trọng tiến lên hỏi Bạch Vũ Mộng.
"Mộng Nhi, nàng..."
Còn chưa nói hết, Bạch Vũ Mộng bước vào một quán trọ, cũng không để ý đến mọi người, một mình đi đến một cái bàn.