Nhìn thấy Lam Hạo Thần tỉnh lại, những lời dễ nghe đã sắp sẵn trong đầu rồi nhưng Bạch Vũ Mộng lại không thể nói ra. Hình như nghĩ tới gì đó, thu lại vẻ hoảng loạn, cả người lại tản ra khí lạnh xa cách.
Bỗng nhiên Lam Hạo Thần có chút hoảng loạn, Bạch Vũ Mộng lúc này như một trận gió vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
"Ngươi đã không sao rồi thì không còn việc gì nữa, ta đi trước đây!"
"Mộng Nhi..."
Lam Hạo Thần sốt ruột muốn giữ người trước mắt lại, nhưng chỉ chạm được một góc áo của nàng.
Đi ra ngoài,rốt cục nước mắt mà Bạch Vũ Mộng đã nhịn rất lâu cũng chảy ra, nhìn thấy Lam Hạo Thần yếu ớt như vậy, nàng vừa đau lòng vừa tức giận.
Hiện giờ, nàng nghĩ, hắn không cần thiết nàng chăm sóc, Trúc Đạp Vũ sẽ chăm sóc hắn thật tốt, nhưng vì sao, trong lòng vẫn đau như vậy.
Vất vưởng đi đến bờ hồ, đúng là không biết ở biên cảnh lại có nơi xinh đẹp như thế, cho dù đẹp thì sao, nếu bên cạnh không có ai, cũng chỉ là hư vô thôi.
Bạch Vũ Mộng lẳng lặng suy nghĩ đến chuyện của mình, ngay cả phía sau có người cũng không phát hiện, diẽn[dàn//llequysdoon có lẽ là phát hiện, nhưng không muốn đối mặt thôi.
Lam Hạo Thần cứ lẳng lặng đứng sau lưng Bạch Vũ Mộng, thân thể ốm yếu thoáng lung lay trong gió, cũng có thể sẽ ngã xuống.
"Lam Hạo Thần, rốt cục ngươi muốn thế nào, còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn đùa bỡn ta thành cái gì nữa?" Bạch Vũ Mộng không nhịn được nữa, không hề có cảm tình mà mở miệng.
Thân thể phía sau hơi lay động, qua hồi lâu, mới nghe được giọng nói suy yếu từ phía sau: "Mộng Nhi, ta không có đùa bỡn nàng, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì? Chính ngươi không muốn ta thương tâm, cho nên cùng bọn họ nói dối lừa gạt ta sao? Ngươi biết ngươi sẽ chết, cho nên tình nguyện chết dưới kiếm của ta sao? Hay ngươi tự cho rằng, chỉ cần như vậy, ta sẽ không đau khổ nữa?"
Nghe Bạch Vũ Mộng rít gào, Lam Hạo Thần đầy bất đắc dĩ, hắn biết, Mộng Nhi thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán được.
"Mộng Nhi..."
"Lam Hạo Thần, ta nghĩ rằng ngươi hiểu ta." Bạch Vũ Mộng ngắt lời Lam Hạo Thần nói tiếp: "Ta tin tưởng ngươi, đồng thời ta cũng muốn ngươi tin tưởng ta, ta cho rằng, chúng ta không nên có kết cục này, ngươi biết không, nhìn thấy ngươi phản bội ta ta đau thấu tim gan... Làm sao ngươi biết được?"
Bạch Vũ Mộng nói xong liền xoay người bỏ đi, thậm chí không thèm liếc nhìn Lam Hạo Thần một cái.
"Sao ta lại không biết, bởi vì ta hiểu Mộng Nhi của ta, cho nên mới không muốn nhìn nàng thống khổ." Trong gió truyền đến giọng nỉ non của Lam Hạo Thần, truyền vào tai của Bạch Vũ Mộng, lại chỉ thành lý do thoái thác.
Bạch Vũ Mộng có chút kinh hoảng quay đầu, nhìn thấy nam tử tuyệt thế ngã xuống.
Vì sao, vì sao luôn để ta nhìn thấy ngươi ngã xuống trước mặt ta? Vì sao ngươi lại bị thương vì ta? Vì sao, nhìn thấy ngươi như vậy, tim của ta thật sự đau quá.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
...
Lam Hạo Thần tỉnh lại đã là một ngày sau, khi tỉnh lại nhìn thấy phòng trống rỗng, khổ sở nở nụ cười, liền muốn đứng lên.
Mạc Hàn Trần tiến vào nhìn thấy tình cảnh này: "Hạo Thần, thương thế của ngươi còn chưa tốt, sao lại đứng lên?"
"Mộng Nhi đâu?" Giọng nói khàn khàn, câu hỏi chua xót tấm lòng người nói.
Mạc Hàn Trần mím môi, do dự xem có nên mở miệng hay không.
"Nói đi!"
"Băng Ngưng công chúa quay về cùng thái tử Thanh Hoàng Quốc rồi, bọn họ đã tuyên bố hủy bỏ chiến tranh, Hoàng thượng hạ lệnh, dẫn quân đội về trước, ngươi ở lại đây dưỡng thương đi."
"Nàng đi rồi sao? Vì sao không nói với ta một tiếng, nàng không cần ta nữa sao?" Lam Hạo Thần thì thào mở miệng, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Hạo Thần, ngươi điên rồi sao, ngươi có biết tình trạng lúc này của bản thân hay không, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể chết, chẳng lẽ ngươi không thể yêu quý bản thân mình được sao?"
"Nhưng Mộng Nhi không cần ta nữa..." Lúc này Lam Hạo Thần yếu ớt như một đứa trẻ.
Mạc Hàn Trần bất đắc dĩ thở dài: "Hạo Thần, lúc trước ta có khuyên ngươi, nhưng ngươi cố ý muốn làm như vậy, bây giờ lại hối hận sao?"
"Không, đối với quyết định lúc trước ta không hối hận, nếu quay lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như cũ. Nhưng, bỗng nhiên ta phát hiện ta không muốn chết, ta có rất nhiều thứ không thể bỏ được, ta không muốn để Mộng Nhi đau lòng một mình."
"Hai người các ngươi, đúng là trời sinh làm oan gia, làm như vậy để làm gì, như vậy các ngươi đều không dễ chịu, thật sự có được hạnh phúc sao?"
"Hàn, ngươi nói đi, còn người nào yêu nàng giống ta không?" Giọng nói của Lam Hạo Thần bay bổng, nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.
"Ngươi có ý gì?"
"Nếu, ta nói là nếu, ta thật sự không thể sống cùng Mộng Nhi, có người thay ta yêu nàng, ta sẽ an tâm không ít, cho dù, Mộng Nhi sẽ dần dần quên mất ta."
"..."
"Lam Hạo Thần, ngươi dựa vào cái gì mà ích kỷ như vậy, dựa vào cái gì lại thay ta quyết định tương lai của ta, nhìn thấy ta ở cùng nam nhân khác, ngươi rất vui sao?" Giọng nói nổi giận đùng đùng của Bạch Vũ Mộng từ bên ngoài truyền vào.
Mạc Hàn Trần nhìn hai người, thức thời đi ra ngoài.
Bên ngoài, nhìn thấy Mạc Hàn Trần đi ra, Trúc Đạp Vũ thấy vui sướng khi người gặp họa đi qua: "Thế nào, có phải bỗng nhiên phát hiện bản thân rất vô dụng không!"
"Ngươi mới vô dụng, cả nhà ngươi đều vô dụng!" Thở hổn hển bỏ lại những lời này, bỏ đi.
Bên trong, hai người nhìn đối phương, đều không nói gì, cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn.
"Mộng Nhi, ta không còn sống được bao lâu, ta thật sự không có dũng khí yêu nàng." Lời nói của Lam Hạo Thần mang theo chút hiu quạnh.
"Lam Hạo Thần, không phải đã nói cùng nhau nỗ lực sao, không phải đã nói muốn cả đời một đôi sao, diễn,,danfl3quy1;d00nn sao chàng có thể buông bỏ như vậy, đây không phải là Lam Hạo Thần mà ta biết." Bạch Vũ Mộng vẫn không đành lòng nhìn Lam Hạo Thần như vậy.
Lam Hạo Thần nhìn chăm chú vào Bạch Vũ Mộng, nhìn thấy nàng khóc, hắn không muốn khiến nàng khóc, nghĩ đến đây, tâm không thể kìm chế được mà đau đớn.
"Thần, chúng ta là phu thê, chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?"
Rốt cuộc Lam Hạo Thần nhịn không được ôm chặt lấy Bạch Vũ Mộng, thân thể run nhè nhẹ đã cho thấy nội tâm của hắn không bình tĩnh, thì ra, bản thân vẫn không bỏ nàng được, có trời mới biết khi hắn nói ra câu buông tay tay đó khó khăn bao nhiêu, may mắn, may mắn Mộng Nhi của hắn không từ bỏ hắn.
Bạch Vũ Mộng cũng ôm chặt Lam Hạo Thần, cảm giác mất rồi có lại, làm mặt của nàng đầy nước mắt.
"Mộng Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không nên dối gạt nàng, nhưng, ta rất sợ, ta rất sợ..." Rất sợ sẽ mất nàng.
“ Ừ, sau này chàng không nên tùy tiện đẩy ta cho người khác, chàng có biết khi ta nghe được câu nói kia của chàng, ta tức giận thế nào không!"
Lam Hạo Thần ôm chặt Bạch Vũ Mộng hơn nữa: "Ừ, sẽ không bao giờ nữa..."
"Đúng rồi, rốt cục quan hệ giữa chàng và Trúc Đạp Vũ là thế nào, Vũ nhi, kêu cũng thật thân thiết." Đột nhiên Bạch Vũ Mộng đẩy Lam Hạo Thần ra, bĩu môi chất vấn.
Thấy Bạch Vũ Mộng lại tức giận, Lam Hạo Thần buồn cười gõ đầu nàng một cái: "Không phải nàng đã biết hết rồi sao, tất cả là giả."
"Hừ, ai biết có phải diễn giả thành thật không, ta mặc kệ, chàng nói ngay bây giờ đi!"
"Được... Ta sẽ ở bên Mộng Nhi cả đời!"
Bạch Vũ Mộng cười rất vui vẻ, cho dù không biết cả đời sẽ dài bao nhiêu, nhưng, nếu đã yêu nhau, mỗi một giây một phúc ở cùng nhau chính là cả đời...