"Gian phu?! A!" Bạch Vũ Mộng lạnh lùng trào phúng nói: "Nguyên lai Chiến Vương, Phong vương, Thanh Hoàng Quốc Thái tử đều là gian — phu của ta a, ta đây thật đúng là có vận may ba kiếp a!" Khóe môi hơi gợi lên một độ cong lạnh như băng.
Nghe nàng nói ra những người đó, Bạch Cẩm Trình sửng sốt một chút, không ai nói cho hắn là Bạch Vũ Mộng ở cùng những người đó. Sớm biết như vậy, hắn cần gì phải tìm rắc rối cho mình?
Tình huống hiện tại, Bạch Vũ Mộng khẳng định sẽ không cố kị tình cảm cha và con gái. Nếu nàng ở trước mặt họ nói cái gì, như vậy hắn sẽ không có đường sống?
Bọn họ đã mang theo Bạch Vũ Mộng, tất là quan hệ giữa nàng và họ cũng tốt đi. Nữ nhi bất hiếu này, khi nào thì quyến rũ được nhiều người như vậy!
"Sao ngươi không nói sớm! Phụ thân sợ ngươi bị người ta lừa, nếu đã đi cùng nhóm Vương gia, vậy ta cũng không có gì lo lắng. Ngươi ra ngoài lâu như vậy rồi, cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt đi!" Bạch Cẩm Trình muốn nỗ lực vãn hồi chút gì đó.
Bạch Vũ Mộng ôm khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Cẩm Trình. Bị Bạch Vũ Mộng nhìn như vậy, Bạch Cẩm Trình có hơi không được tự nhiên, đang muốn nói cái gì nữa, Bạch Vũ Mộng liền mở miệng.
"Phụ thân, ngươi không có gì khác muốn nói sao? Tỷ như, bảo ta không đươc cho bọn họ biết chuyện này." Không đợi Bạch Cẩm Trình nói chuyện, Bạch Vũ Mộng nói tiếp: "Ngươi yên tâm đi, mặc kệ như thế nào, ngươi cũng là phụ thân ta, ta tất nhiên sẽ không nói."
Thấy Bạch Cẩm Trình thở dài nhẹ nhõm một hơi, Bạch Vũ Mộng cười nhẹ. Nàng vốn không muốn nói, cho dù đi nói cho họ biết cũng không phải nhất định sẽ trị được hắn, còn không bằng bán cho Bạch Cẩm Trình một cái nhân tình.
"Ta không quấy rầy ngươi nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi!" Nói xong, Bạch Cẩm Trình liền dẫn một đám người lớn nhỏ rời đi.
Bạch Vũ Mộng nhìn bóng lưng bọn họ hoảng loạn giống như chạy trốn, luôn cười, không hề hạ khóe miệng, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, mới thu hồi đầy ánh mắt châm chọc, trở lại trong phòng.
Mấy ngày kế tiếp, cũng đều không xảy ra chuyện gì. Chỉ là Hạ Tử Lăng đến tướng phủ tìm Bạch Vũ Mộng hỏi thương thế của nàng, đến lúc này, Bạch Cẩm Trình mới biết được Bạch Vũ Mộng bị thương.
Thật sự là không xứng chức phụ thân a!
—— phân cách tuyến ——
Buông thư trong tay xuống, Bạch Vũ Mộng ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã rất trễ, Đông Nhiễm đã đi ngủ.
Thổi tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ. Ai biết lúc này, từ ngoài cửa sổ lại có người nhảy vào, Bạch Vũ Mộng đang muốn nói chuyện, người nọ lại che của nàng miệng, quát nhẹ: "Đừng nói chuyện."
Bạch Vũ Mộng không nói gì thêm, bốn phía thật yên tĩnh, đột nhiên Bạch Vũ Mộng ra tay nhanh như tia chớp, công kích trực tiếp tới tử huyệt của hắn, lực đạo mau, chuẩn, ngoan, làm cho người ta trở tay không kịp.
Hắn vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị đánh trúng, buồn bực hừ một tiếng, ngã thẳng tắp xuống đất.
Bạch Vũ Mộng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi kéo khăn che mặt người nọ xuống: "Ta muốn nhìn xem ngươi là loại người nào!" Vừa kéo khăn xuống, tuy rằng đã tắt đèn, bên trong tối đen, nhưng dựa vào thị lực của Bạch Vũ Mộng cùng ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, vẫn thấy rõ được người kia là ai.
"Lam Hạo Thần?! Sao lại là ngươi?" Bạch Vũ Mộng kinh ngạc lên tiếng, nhưng vẫn cực lực đè thấp thanh âm.
Lúc này bên ngoài đèn đuốc đã sáng trưng, ánh lửa chiếu vào vô số bóng người lúc ẩn lúc hiện. Nơi nơi vang lên thanh âm “Giết thích khách”.
Đã có người hướng về phía phòng của Bạch Vũ Mộng trụ, Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần té trên mặt đất, nghĩ đến lần đó hắn mạo hiểm vì nàng hút độc, quên đi, lần này liền trả lại món nợ ân tình cho hắn.
Gian nan đưa hắn từ trên đất đứng lên, kéo tới trên giường. Một khoảng cách ngắn như thế, nhưng khiến Bạch Vũ Mộng mệt đến thở hổn hển, không khỏi oán trách Lam Hạo Thần làm cái gì mà nặng như vậy, nhìn hắn cũng không phải quá béo mà!
Tất cả đều chuẩn bị tốt, quả nhiên bên ngoài có người đến gõ cửa, Đông Nhiễm cùng Hận Nhuế đều đi lên.
"Nhị tiểu thư, thỉnh mở cửa, chúng ta đang điều tra thích khách, xin hỏi ngươi gặp qua người nào lén lút không?" Một thị vệ khách khí hỏi.
Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần, Chiến Vương tôn quý lại bị người ta cho là thích khách lén lút, nếu để cho bọn họ biết thích khách bọn họ muốn tìm là Chiến Vương, sẽ có biểu cảm gì.
"Ta đã ngủ, nơi này không có thích khách nào hết, các ngươi muốn tìm thích khách thì đi nơi khác tìm đi, nửa đêm tiến vào phòng nữ tử khuê các còn ra thể thống gì?" Bạch Vũ Mộng cố ý giả bộ như bị đánh thức.
"Nhưng nhị tiểu thư như vậy chúng ta không thể báo cáo được, để lại phòng của người không tìm kiếm."
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ, ta đang thay quần áo, bởi vì các ngươi, danh dự của ta không phải bị hủy sao." Trong thanh âm hơi mang theo một chút nức nở.
Sau khi nói xong, liền cố ý làm ra bộ dáng cởi áo, bên ngoài đèn đuốc rất sáng, mà bên trong tối đen một mảnh, bóng dáng cởi áo có thể phản chiếu ra cửa sổ, bên ngoài thị vệ thấy, vội vàng nhắm mắt lại.
"Vậy chúng ta không quấy rầy nhị tiểu thư, đi” Chỉ huy thị vệ nói xong liền mang theo bọn họ rời đi.
"Đông Nhiễm, Hận Nhuế, các ngươi cũng đi ngủ đi, ta không sao!" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt an ủi nói, sau khi nói xong liền không còn thanh âm gì.
Đông Nhiễm cùng Hận Nhuế một lát sau cũng đi, Bạch Vũ Mộng thấy bóng dáng các nàng biến mất, mới xoay người đi thăm dò thương thế Lam Hạo Thần.
Đưa tay nhất xúc, liền đụng đến cái gì dính dính, vừa nhìn thấy, thì ra là máu. Lam Hạo Thần chảy rất nhiều máu, hắn tựa hồ là bị đâm bị thương.
Xé mở quần áo ở chỗ miệng vết thương, đơn giản xử lý miệng vết thương một chút, đắp dược liệu dùng vải băng lại. Tất cả đều là dược liệu trân quý, người khác không thể dùng được, hôm nay đúng là tiện nghi cho Lam Hạo Thần.
Kiểm tra cho hắn một chút, tựa hồ không còn chỗ nào bị thương. Nhưng Bạch Vũ Mộng lại tra được một chỗ bất thường.
Trong cơ thể của hắn có một loại độc tố, tựa hồ là vừa bị hạ, trách không được võ công hắn tốt như vậy lại bị thương. Độc này, Bạch Vũ Mộng tùy tiện cho một viên thuốc đã có thể giải quyết.
Chỉ là, trừ bỏ loại độc này, tựa hồ còn có loại độc khác ở trong thân thể hắn. Hình như là cổ độc, hơn nữa trúng độc đã lâu rồi.
Nàng đã từng nghe sư phụ nói qua, đây là một loại cổ độc rất lợi hại, phải từ trong bụng mẹ bị hạ, bằng không sẽ không có tác dụng. Hơn nữa người trúng loại cổ độc này, thông thường sống không quá mười tám tuổi, nhưng kỳ tích là, Lam Hạo Thần đã hai mươi tuổi, lại chưa chết, có thể tưởng tượng được ý chí nghị lực của hắn mạnh cỡ nào.
Loại cổ này tên là "Băng hỏa cổ". Ở trung cổ người trúng độc mỗi tháng đêm trăng tròn sẽ bị phát tác một lần, khi phát tác băng hỏa đan xen, làm người ta thống khổ.
Bạch Vũ Mộng vẻ mặt phức tạp nhìn Lam Hạo Thần, cổ này ngay cả nàng cũng không chắc là có thể giải.
Có lẽ là lần này bị hạ độc khiến cho cổ độc trong cơ thể hắn phát tác trước kỳ hạn, Lam Hạo Thần lâm vào hôn mê. Trên người lúc lạnh, lúc nóng, thấy vậy Bạch Vũ Mộng không khỏi nhíu mày.
Cho hắn uống giải độc hoàn chỉ có thể tạm thời áp chế độc, tựa hồ không quá hiệu quả, Lam Hạo Thần mơ mơ màng màng tỉnh, híp mắt mơ hồ thấy được Bạch Vũ Mộng.
Rất nhanh, hắn liền khó chịu mất đi ý thức, chỉ biết trên người lúc lạnh lúc nóng, thật không thoải mái, muốn phát tiết một chút.
Vừa muốn hô to, Bạch Vũ Mộng liền cho hắn ăn một viên dược, hắn kêu không được, nhưng loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, làm cho hắn muốn bộc phát ra.
Hắn xoay người, nhìn Bạch Vũ Mộng đang đứng, vươn tay bóp cổ nàng. Bạch Vũ Mộng thật không ngờ hắn sẽ có hành động như vậy, nhất thời không phản ứng lại, bị hắn nắm chặt.
Lam Hạo Thần càng ngày càng dùng sức, tựa hồ muốn thông qua phương thức như vậy để cho mình dễ chịu hơn chút.
Bạch Vũ Mộng bình tĩnh nhìn Lam Hạo Thần, hắn như vậy, không phân biệt được điều gì, cũng không có khí chất phong hoa tuyệt đại, chỉ là một con rối không có ý thức.
Quên đi, hắn trúng cổ, cũng không thể trách hắn, ai bảo hắn không thể khống chế bản thân! Chỉ là, nếu cứ tiếp tục bản thân thật sự sẽ bị hắn bóp chết.