Đi đến trường đấu, Bạch Vũ Mộng nhìn cung tên để bên cạnh, cũng lâu rồi không dùng, có khi nào tay run sẽ thua không, thật là rắc rối.
Bắt đầu, mọi người liền xông ra ngoài, tuy rằng không so tốc độ, nhưng ai tới trước sẽ có thể chiếm tiên cơ, nếu không đến cuối cùng bia bị cắm đầy cung tên, sẽ không thể thắng.
Lần này trên mũi tên của từng người đều có dấu hiệu khác nhau, rất dễ phân biệt. Hơn nữa, còn phải bắn thêm một mũi khác, nếu không lỡ rớt xuống sẽ không có điểm, bởi vì tất cả mọi người đều có tính toán.
Chờ rất lâu, rốt cục mọi người cũng quay lại, quay đầu nhìn bia bắn, bên trên đều có đầy mũi tên, không còn chỗ trống nữa.
Nhưng nhìn Bạch Vũ Mộng vẫn còn chưa xuất phát. Mọi người lại bắt đầu cười nhạo, không phải ngay cả bắn tên nàng cũng không biết chứ!
Đúng lúc này, Bạch Vũ Mộng lại xuất phát, nàng muốn chờ đến lúc này, như vậy mới có thể làm bọn họ kinh ngạc.
Đúng vậy kinh ngạc. Bạch Vũ Mộng rút ra một mũi tên, chạy về phía tấm bia, mũi tên bắn ra chẻ dọc những mũi tên khác trên tấm bia, rất nhanh liền cắm vào giữa tâm bia, hơn nữa, mũi tên còn run lên một cái.
Có thể nhìn ra được, lực đẩy phải mạnh đến cỡ nào, mới có thể làm rơi toàn bộ mũi tên đang cắm trên đó. Mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, hoàn toàn không thể tin vào hai mắt mình.
Mấy mũi tên phía dưới, Bạch Vũ Mộng đều dùng phương pháp như vậy, cho đến khi trên tấm bia chỉ còn lại một mũi tên của nàng, toàn đấu trường vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Bạch Vũ Mộng mặc quần áo tím, phong hoa tuyệt đại, lẳng lặng ngồi trên lưng Đạp Tuyết, ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Hạo Thần, nhẹ nhàng cười đến khuynh quốc khuynh thành.
Lam Hạo Thần ngẩn người, nhưng nhanh chóng hồi thần, nhịn kích động muốn chạy đến trước mặt Bạch Vũ Mộng ôm nàng vào lòng ngay lập tức, ngồi ở ghế tựa, cũng cười đến cực kỳ phong lưu.
Bạch Vũ Mộng xoay người xuống ngựa, liền muốn chạy về phía Lam Hạo Thần, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được lý trí, chạy về phía Hạ Thi Lan.
Hạ Thi Lan cười đón được nàng, nắm tay Bạch Vũ Mộng, liên tục khen, giống như đang nói với nữ nhi của mình, ôn nhu lại kiêu ngạo nhìn Bạch Vũ Mộng, đứa nhỏ này, thật sự đã trưởng thành rồi.
Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng đều biết, nếu hôm nay bọn họ tuyên bố chuyện này, nhất định sẽ tạo ra phong ba rất lớn, cho nên, bọn họ đều giữ lý trí mà không nói.
Lam Ngạo Thiên nhìn hai người, bất đắc dĩ cười cười, đối với đứa nhỏ Lam Hạo Thần này, là đứa con hắn thích nhất, hắn rất yêu, rất yêu Hạ Thi Lan, nhưng bởi vì ở hoàng thất, không thể cho nàng hạnh phúc nàng muốn, cho nên hắn không muốn để cho Lam Hạo Thần dẫm vào vết xe đổ của hắn.
Nhưng quốc gia cũng rất quan trọng, chỉ có Thần nhi mới có thể đảm nhận trọng trách này, tuy rằng mấy người khác cũng có thể, nhưng trong lòng bọn họ không có thiên hạ, không có dân chúng, quân chủ như vậy sẽ không thống trị tốt quốc gia.
Cũng vì điều này hắn mới hi vọng Lam Hạo Thần có thể kế vị, nhưng hiện tại xem ra, hắn không cần lo lắng nữa. Bởi vì một quân chủ thật sự, để bảo vệ nữ nhân của hắn, hắn phải bảo vệ giang sơn.
Mà hắn, tới bây giờ cũng không phải là một quân chủ đủ tư cách, hắn không có cách nào hứa hẹn với Hạ Thi Lan một đời, nhưng hắn tin tưởng, và hắn cũng biết, nhất định Lam Hạo Thần có thể.
Hình như Bạch Vũ Mộng cảm nhận được ánh mắt của Lam Ngạo Thiên, quay đầu nhìn lại, từ trong mắt Lam Ngạo Thiên thấy được một chút áy náy và bất đắc dĩ, lúc này nàng mới hiểu cái gì gọi là đứng ở chỗ cao không thể tránh được gió lạnh.
Nhìn thoáng qua Lam Hạo Thần, về sau hắn cũng sẽ làm đế vương, có lẽ, hắn sẽ là một hoàng đế tốt, nhưng khi đó, hắn còn có thể cho nàng một đời một đôi sao?
Bỗng nhiên Bạch Vũ Mộng có chút sợ hãi, nàng sợ sau khi hắn trở thành hoàng đế sẽ có rất nhiều nữ nhân. Mặc kệ là vì chính trị hay vì bản thân hắn.
Đến lúc đó nàng sẽ biến thành cái gì. Đã như vậy, không bằng hiện tại liền kết thúc, ít nhất bản thân sẽ không bị tổn thương quá sâu. Nhưng nàng vẫn tham luyến một chút ấm áp kia, không muốn buông tay.
Bạch Vũ Mộng làm chuyện gì đều không sợ chết, nhưng chỉ duy nhất đối với tình yêu, nàng không có nhiều tin tưởng lắm, nàng sợ bản thân lại bị thương, sợ bản thân lại phải chịu nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm kia một lần nữa.
Hoàng thượng tuyên bố nghỉ ngơi một chút, mọi người cũng có thể đi ăn cơm trưa, đến chiều bắt đầu săn bắn chính thức, bây giờ quay về nghỉ ngơi.
Bạch Vũ Mộng không nói một câu trở về phòng, Lam Hạo Thần thấy Bạch Vũ Mộng có gì đó không đúng, vội vàng đi theo nàng.
"Ngại quá, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, chàng về trước đi!" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt nói với Lam Hạo Thần, nhưng Lam Hạo Thần vẫn phát hiện có gì đó không đúng.
Trước kia, nàng buồn ngủ nhất định sẽ lôi kéo hắn, vì sao hôm nay lại khác thường như vậy: "Mộng Nhi, nàng làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao, nàng nói với ta được không."
"Không có việc gì, ta muốn yên lặng một mình, chàng về trước đi." Bạch Vũ Mộng vẫn như trước, giọng nói không có cảm tình, thanh âm lại cực kỳ mỏi mệt.
Lam Hạo Thần lôi Bạch Vũ Mộng chạy ra ngoài, tới một rừng trúc phía sau phòng Bạch Vũ Mộng, nơi này rất yên tĩnh, sẽ không có ai đến quấy rầy.
"Mộng Nhi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ta nói rồi, có chuyện gì đều phải chia sẻ với nhau." Lam Hạo Thần vội vàng nói.
Bạch Vũ Mộng không trả lời câu hỏi của Lam Hạo Thần, tựa vào một gốc cây trúc, tầm mắt không hề có tiêu cự, mở miệng nhẹ giọng hỏi: “ Chàng nói xem, tương lai sẽ có một ngày, chàng trở thành Hoàng thượng sao?"
Lam Hạo Thần có chút nghi hoặc nhìn Bạch Vũ Mộng: "Sao lại hỏi như vậy?" Có phải lại có ai nói gì với nàng không: "Nếu nàng không đồng ý, ta sẽ không làm."
"Không, chàng sẽ làm, bởi vì trong lòng chàng có thiên hạ dân chúng, nước không thể một ngày không có vua, một ngày nào đó, chàng nhất định sẽ vì dân chúng, mà đi lên ngôi hoàng đế." Bạch Vũ Mộng mở miệng.
"Mộng Nhi, sao nàng lại kỳ lạ như thế, nàng hãy tin ta, nếu nàng không đồng ý, ta nhất định sẽ đưa nàng đi du ngoạn thiên nhai."
"Phải không?" Ánh mắt Bạch Vũ Mộng trở lại, tự giễu cười nói: "Vậy nếu ta để cho chàng làm thì sao?"
"Vì sao?"
Bạch Vũ Mộng không trả lời Lam Hạo Thần, đáp án trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, bởi vì nàng giống hắn, sẽ không để dân chúng vô tội mất mạng vô lý.
"Hoặc là chúng ta thật sự không thích hợp, ta không muốn để mình đến phút cuối cùng phải thương tâm." Lời nói Bạch Vũ Mộng như truyền đến từ phía xa chân trời, không hề chân thực.
"Không được, Mộng Nhi, rốt cục nàng bị làm sao vậy, vì sao đột nhiên lại nói như vậy, ta làm sai cái gì sao?" Giọng nói của Lam Hạo Thần giống như đang cầu xin, làm Bạch Vũ Mộng đau lòng đến không thể thở nổi.
"Chàng không làm sai gì cả, thực xin lỗi, ta nghĩ thông suốt rồi, ta không thể cho chàng thứ chàng muốn, chàng cũng không thể cho ta thứ ta muốn, chúng ta tách ra sẽ tốt hơn, sao cứ phải ở cùng để tra tấn lẫn nhau?"
Nói xong liền chạy đi, không có một chút lưu luyến, nhưng không ai biết, trong lòng Bạch Vũ Mộng đau đớn thế nào, thương tâm thế nào.