Bạch Vũ Mộng xấu hổ rời khỏi cái ôm của Lam Hạo Thần, Lam Hạo Thần lại không thèm để ý cười cười. Đưa tay sờ sờ trán Bạch Vũ Mộng, đã hạ sốt.
“Ngươi ở trong này đi, ta đi tìm đồ ăn.” Lam Hạo Thần nói xong liền đi ra sơn động.
Bạch Vũ Mộng nhìn bóng lưng Lam Hạo Thần, lâm vào suy nghĩ sâu xa...
Rất nhanh, Lam Hạo Thần trở lại, mang về hai con chim trĩ đã xử lý tốt. Hắn vừa nướng chim trĩ, vừa cùng Bạch Vũ Mộng tán gẫu.
“Thương thế của ngươi có tốt hơn chút nào không?”
“Đã không có việc gì, cám ơn ngươi!” Dừng một chút, nghi hoặc nói: “Bất quá, ngươi hôm nay rất kỳ quái a, nghe đồn Chiến Vương không phải thế này!”
Lam Hạo Thần không trả lời nàng, có lẽ chính hắn cũng không rõ vì sao bản thân lại trở nên kỳ quái như thế. Sơn động lâm vào yên tĩnh. Bọn họ ai cũng không nói gì thêm.
Ở ngoài bìa rừng đã sớm có rất nhiều người vây quanh, một người đi vào không trở về, người thứ hai đi vào cũng không trở về. Lam Hạo Thần võ công cao như vậy, nếu hắn có chuyện gì, chỉ sợ nơi này không một ai có năng lực đi cứu hắn.
Lam Giác Phong thương lượng với Thu Hằng Duệ đi tìm người, nhưng lại bận tâm đến nữ quyến bên này, không thể đi. Chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ.
Trong sơn động Bạch Vũ Mộng cùng Lam Hạo Thần đã ăn xong, Lam Hạo Thần thoáng thu thập một chút: “Bên ngoài mưa đã tạnh, chúng ta trở về đi, bọn họ chờ cũng sốt ruột.”
Bạch Vũ Mộng không nói gì thêm, gật đầu, nàng phải nhanh chóng làm rõ, bản thân vì sao lại kỳ quái như vậy.
Bạch Vũ Mộng đứng dậy, Lam Hạo Thần chuẩn bị đi lại bên nàng, Bạch Vũ Mộng hơi có chút không được tự nhiên, cũng chỉ có thể để Lam Hạo Thần đỡ đi.
Chờ đến khi bọn hắn đi ra khỏi rừng cây, đã là rất lâu sau, Lam Giác Phong đang chuẩn bị đi gọi ngự lâm quân tìm kiếm bốn phía. Nhìn thấy bọn họ bình an đi ra, rốt cục thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn Lam Hạo Thần thân mật đỡ Bạch Vũ Mộng, đều kinh ngạc há to miệng, hơn nửa ngày không khép lại.
“Hoàng huynh, các ngươi rốt cục đi ra rồi, dọa chết ta!” Lam Giác Phong tùy tiện mở miệng.
Lam Hạo Thần như cũ mặt không biểu cảm, chỉ gật đầu, ý bảo bọn họ không cần lo lắng.
Hạ Tử Lăng thấy Bạch Vũ Mộng là bị đỡ đi ra, vội vàng khẩn trương chạy tới: “Vũ tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
Thấy Hạ Tử Lăng quan tâm bản thân, Bạch Vũ Mộng khẽ cười, ý bảo nàng không có việc gì. Ánh mắt Hạ Tử Lăng trong lúc hai bọn họ ái muội chuyển động vài vòng, thấy vậy Bạch Vũ Mộng càng thêm không được tự nhiên.
Đông Nhiễm cùng Hận Nhuế vội vàng đến đỡ nàng, lần này ra ngoài thật sự là không thuận lợi, thế nào lại liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, về sau ra ngoài phải xem hoàng lịch.
Đã xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng đều không có tâm tư tiếp tục đóng quân dã ngoại, Bạch Vũ Mộng hướng bọn họ giải thích một chút, liền về Tướng phủ.
Trở lại tướng phủ, Bạch Vũ Mộng còn chưa kịp ngồi, Bạch Cẩm Trình liền mang theo một đám người đến.
Bạch Vũ Mộng lại phải đi ra ngoài, nàng không muốn để cho bọn họ làm ô nhiễm không khí trong phòng.
“Các ngươi vận động nhiều người đến như vậy, có chuyện gì không?” Ngữ khí Bạch Vũ Mộng hơi lạnh, nàng thật sự ghét những người này, trong đó có cả phụ thân của nàng.
“Không có việc gì chúng ta không thể tới sao? Lá gan ngươi thật lớn a, còn dám qua đêm không về, ngươi là một nữ tử, có biết liêm sỉ không?” Bạch Cẩm Trình đi lên mắng to.
“Ta không biết liêm sỉ, cũng là phụ thân ngươi dạy cho, ai bảo ta không có giáo dưỡng đây, nương chết sớm, phụ thân lại đối với ta "Tốt" như vậy, tất nhiên là không có liêm sỉ!” Bạch Vũ Mộng không có cảm tình gì, phụ thân này đã làm cho nàng tâm lạnh đến cực điểm.