Chương 1223
“Rõ ràng là đám người đó đang khi dễ chị Tô Nghiêu còn trẻ, có cơn tức giận thì dễ dàng trực tiếp bộc phát ra bên ngoài, cậu ta nhìn gương mặt trắng nõn của Bạc Nhan, xem biểu cảm của cô thành yếu đuối và bất lực, sự thay đổi này càng khiến cho cậu ta tức giận hơn.
Cậu ta cảm thấy Bạc Nhan kiên cường, chẳng qua là bị buộc phải trưởng thành, bị buộc phải mọc ra áo giáp. Nhưng Bạc Nhan thật sự vẫn giống như hai năm trước, vừa yếu ớt vừa không dám phản kháng.
Tô Nghiêu mọi lúc mọi nơi đều có thể cảm giác được sẽ có người muốn đến làm tổn thương cô
Tô Nghiêu cằn răng nói: “Nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, chị phải nhớ gọi em đó. “Chị nghĩ em cũng phải giúp ba tiếp khách khứa.”
Bạc Nhan cười cười, giả vờ như không thèm để ý: “Vậy thì tự chị cũng phải học được cách san sẻ phiền muộn với ba chứ. “Đó không phải là giúp đỡ, đám lão già đó chính là cây già mà lên mặt. Tuổi đã cao mà còn muốn chiếm tiện nghi của chị, trái lại em muốn xem xem nếu hôm nay có vợ của bọn họ ở đây thì họ có dám làm càn như vậy hay không. Thối nát nhất chính là đàn ông trung niên như vậy, bất trung với gia đình, ở bên ngoài còn trêu chọc ong bướm nhiều như vậy.”
Sự tức giận của Tô Nghiêu liên tiếp bộc phát ra ngoài, Bạc Nhan lẳng lặng nghe một hồi, sau đó cười: “Tôi Nghiêu, em đang lo lắng cho chị hả?”
“Em đang lo lắng cho chị đó, đồ ngốc cũng nhìn ra được là em đang lo lắng cho chị. Mấy chuyện như thế này sao lại không nói cho em chứ.
Tô Nghiêu cố ý cất cao giọng. “Cả người toàn mùi rượu. Em đưa chị về nhà”
“Lát nữa chị muốn đi ra ngoài chơi với Lam Thất Thất. Bạc Nhan nói: “Hay là em về trước đi “Chị như thế này rồi mà còn muốn đi ra ngoài chơi sao?”
Tô Nghiêu sắp bị Bạc Nhân làm cho tức chết rồi: Tự trọng một chút được không? Về với em đi. Đã tối rồi còn đi ra ngoài chơi cái gì chứ, đi đâu chơi? Những chỗ mà ban đêm chị có thể đi chơi có bao nhiêu chỗ đâu, hơn nữa tất cả đều không phải chỗ tốt lành gì.
“Em giống như một cán bộ lâu năm vậy.”
Bạc Nhan bất đắc dĩ nói: “Rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn chị vậy mà còn nghiêm túc có kỷ luật hơn cả chị. “Còn không phải do ba nuôi chị quá tự do hay sao”
Tô Nghiêu nói: “Đi thôi.”
Bạc Nhan vừa muốn nói gì đó thì Lam Thất Thất đã từ chỗ không xa đi đến, nhìn thấy bọn họ, cũng đã nhìn thấy Đường
Duy trước đó vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh. “Tô Nghiêu cậu bị mắc bệnh mẽ chị gái hay sao?”
Lam Thất Thất cố ý nói đùa, nói đến mức có chút khoa trương: “Chị của cậu theo tôi ra ngoài, cũng không phải là đi theo người đàn ông nào, cậu khoa trương như vậy làm gì chứ. Vậy nếu sau này chị của cậu kết hôn rồi, không phải cậu định lên mái nhà bóc ngói ra đấy chứ.”
“Chị tôi kết hôn?” Tô Nghiêu hỏi ngược lại một câu, muộn màng phát hiện ra, thật ra Lam Thất Thất nói không sai chút nào cả.
Từ đầu đến cuối Bạc Nhan đều là chị của mình, cuối cùng cô cũng phải kết hôn.
Đột nhiên Tô Nghiêu buông tay của Bạc Nhan ra, tiếp sau đó giọng nói cũng có chút thấp xuống: “Tôi… Tôi không có ý ép buộc can thiệp vào cuốc sống cá nhân của chị tôi.”
“Ôi kia ôi kìa.”
Lam Thất Thất vui vẻ: “Thật là, em trai như cậu sao có thể cái gì cũng coi là thật chử. Chị không phải đang dạy dỗ cậu, chỉ đùa với cậu chút thôi, vẻ mặt của cậu sợ hãi như vậy làm gì chứ?”
Tô Nghiêu mím môi, củi đầu, giống như bị lời nói vừa rồi của Lam Thất Thất đâm trúng vào chỗ đau, cảm xúc vốn đang dâng trào cũng lập tức hạ xuống.
Trong đầu cậu ta chỉ quanh đi quẩn lại một câu. Sau này Bạc Nhan kết hôn.
Nếu như cô ấy kết hôn thì cậu ta phải làm sao đây?
Cậu ta phải làm sao? Đường Duy đã nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Tô Nghiêu, đối với biểu cảm của Tô Nghiêu, phản ứng theo bản năng của cậu chính là nhíu mày.
Chết tiệt, đứa em trai mà nhà họ Tô nhận nuôi này, sao lại cho thấy tình cảm dành cho Bạc Nhan tương đối không bình thường chứ?