Chương 1438: Anh nằm mơ à, mau cút đi.
Đúng như dự đoán, Tô Nhan vừa dứt lời, Diệp Tiêu đã đụng phải Từ Dao đang đứng ở bên ngoài.
Diệp Tiêu sửng sốt: “Tại sao cô không vào?”
Từ Dao nghiến răng nghiến lợi đáp: “Còn không phải do Tô Nhan không cho tôi vào sao?”
Ánh mắt Diệp Tiêu lộ rõ vẻ chán ghét: “Người phụ nữ đó cố tình làm như vậy là để thu hút sự chú ý của chúng ta sao?”
“Con mẹ nó ai cần thu hút sự chú ý của các người?”
Trên tầng hai, Tô Nhan đang đứng ở cửa sổ, lúc nhìn từ trên cao xuống, cửa sổ đã được mở nên âm thanh liền vọng xuống từ cửa số tầng hai.
Cô đứng dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực, cười một cách mỉa mai, nói: “Tôi không dám đâu anh Diệp ạ, ngày đính hôn bị anh công khai làm nhục, tôi không chịu nổi lần thứ hai đâu”
Nói thì nói như vậy, nhưng như vậy chẳng khác nào đang vả vào mặt Diệp Tiêu Lần đó, mặc dù người bị từ hôn là Tô Nhan, nhưng người cực kỳ mất mặt lại là Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu nghĩ đến đó, đột nhiên anh ta cảm thấy người phụ nữ mà mình đã lâu không gặp này từ xưa đến nay chẳng thay đổi gì hết.
Uổng cho lúc trước anh ta còn nghĩ mình liệu có phải mình đã quá đáng với cô bé quá không. Bây giờ xem ra, haha, là anh ta đã nghĩ nhiều rồi!
Nghe nói Diệp Kinh Đường đã cấm không cho phép mình được gặp Tô Nhan nữa, chắc chắn là người phụ nữ này đã làm ra chuyện tốt gì đó sau lưng anh tai Diệp Tiêu siết chặt nằm đấm, nói: Nhan, có phải là cô đã đến chỗ Diệp Kinh Đường cáo trạng không?”
Nếu không tại sao nhà họ Diệp lại cấm chỉ anh ta một cách nghiêm khắc như vậy?
“Là cô bảo với Diệp Kinh Đường để tôi đừng đến tìm cô nữa đúng không?”
Tô Nhan chỉ vào bản thân: “Con người anh có đầu óc không vậy? Tôi mách chú Diệp Kinh Đường rồi đó, không phải bây giờ anh đang làm trái mệnh lệnh mà đến tìm tôi sao? Có tác dụng không? Chẳng có tác dụng gì hết”
Dáng vẻ trịch thượng của cô giống hệt hoàng hậu thịnh thế, trong ánh mắt lại như ẩn như hiện dáng vẻ của Đường Duy.
Đó là dáng vẻ ngông cuồng ngạo mạn không ai bì nổi.
Diệp Tiêu không biết tại sao bây giờ Tô Nhan lại trở nên như vậy.
Càng ngày càng giống Đường Duy, giống sự khinh người của cậu, ngày tận thế sắp đến cũng chỉ mỉm cười một cái, nhưng dáng vẻ đó lại khiến Diệp Tiêu cực kỳ khó chịu…
Tại sao, Tô Nhan lại giống Đường Duy?
Dựa vào đâu chứ, chẳng lẽ cô vẫn còn yêu cậu sao?
Lúc đầu khi hai nhà lập hôn ước, trong mắt trong tim Tô Nhan đều chỉ có Đường Duy khiến người làm chồng chưa cưới như anh ta giống như một trò cười. Bây giờ cô bé vẫn giống y hệt Đường Duy, vậy anh ta là gì? Là một bản nhạc đệm trong cuộc đời của cô sao?
Dựa vào đâu mà cô lại đối xử với anh ta như vậy?
Từ Dao nhìn vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt Diệp Tiêu, đột nhiên cảm thấy có kịch hay để xem rồi. Cô ta nghĩ mình có thể lợi dụng Diệp.
Tiêu để khiến Tô Nhan xuống, như vậy cô ta sẽ chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực.
“Cô xuống đây, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng”
Diệp Tiêu kìm nén sự tức giận: “Nếu cô xuống, tôi có thể cho cô một cơ hội, chúng ta làm lại hôn ước đó.”
Diệp Tiêu điên rồi sao?
Bản thân anh ta cũng giật mình vì những lời mà mình vừa nói ra, anh ta muốn làm gì vậy? Anh ta ghét Tô Nhan như thế, sao anh ta có thể đính hôn lại với cô được?
Nhưng anh ta còn chưa kịp giải thích gì thì một người đàn ông đã xuất hiện ở cửa sổ với một chậu nước. Trì Liệt đứng ở bên cạnh Tô Nhan cười khẩy một tiếng, rồi “ào” một cái đố up chậu nước xuống.
Diệp Tiêu ngày nào cũng tập luyện ở đạo quán của nhà họ Diệp nên phản ứng rất nhanh, tránh được sang một bên. Người gặp họa là Từ Dao.
Một chậu nước lạnh đổ ập xuống đầu khiến cô ta ướt sũng như chuột lột từ đầu đến chân. Từ Dao hét lên: “AAAI Tô Nhan, sao cô dám”
Tô Nhan giơ ngón cái tán thưởng với Trì Liệt, sau đó cô đứng ở trên cửa số tầng hai cao cao tại thượng, giơ ngón tay cái hướng xuống dưới lầu, nói: “Đính hôn lại? Anh năm mơ à, mau cút đi!”