Chương 789
Bạch Việt chống cắm: “Tôi phải đề phòng anh ta một chút, bởi vì anh ta đã nhìn thấy mái tóc bạc của tôi.”
Xét cho cùng, Bạch Việt ban đầu được đánh dấu bởi mái tóc bạc trong Thất Tông Tội, nếu Vinh Nam có hiểu biết nhất định về Thất Tông Tội, anh ta chắc chắn sẽ tưởng tượng được mối quan hệ của Bạch Việt với Thất Tông Tội, Đố kỵ.
Tùng Sam ngừng nói, im lặng một lúc lâu rồi nói một điều kinh ngạc: “Có lẽ cảm giác mà Vinh Nam mang lại cho chúng ta rất phức tạp và bí ẩn bởi vì… Anh ta có phải là rất có khả năng, cũng là người của Thất Tông Tội? ”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người phòng khách nhỏ bên trong đột nhiên biến sắc, sắc mặt mỗi người mỗi khác!
Bạch Việt thở ra một hơi lạnh: “Tại sao?”
Kỳ Mặc suýt chút nữa làm đổ cốc hồng trà vừa mới rót, thậm chí còn tung ra một câu chửi thề: “Mẹ nó… thật hay giả đấy, tại sao đều là người của Thất Tông Tội mà lại có cảm giác đối đầu với chúng ta như thế?” “Tôi chỉ đoán như thế mà thôi.” Vẻ mặt Tùng Sam vẫn lạnh nhạt như vậy: “Bởi vì khí trường của anh ta thực ra cũng tương tự như tiêu chuẩn của Thất Tông Tội.”
Cao hơn người thường, cũng khác với người thường. “Vậy thì anh ta sẽ là ai?”
Thừa lại chỉ còn Bạo Thực.
Nhưng nếu Vinh Nam là Bạo Thực… thì không có lý do để nói anh ta lại là Bạo Thực cả. Cấp bậc và tính cách của Thất Tông Tội thực ra đều có tính liên quan đến chính tên gọi. “Còn Tham Lam thì sao?”
Lạc Phàm cũng như Tùng Sam,trước giờ không bao giờ nói nhiều, nhưng một khi đã nói, thì đều nói toạc ra những thiên cơ động trời: “Vì nếu không phải là Bạo Thực, thì chỉ còn có Tham Lam.” “Anh nói… Vinh Nam là Tham Lam?!”
Kỳ Mặc lên tiếng cao giọng không tin, Lạc Phàm đột nhiên đè lên che miệng anh ta. “Nhỏ tiếng thôi!”
Lạc Phàm thì thầm cảnh cáo Kỳ Mặc đang ở dưới đùi anh.
Kỳ Mặc còn đang trợn tròn måt kinh ngạc, mọi người rơi vào khoảng lặng bàng hoàng và tĩnh mịch. Trước giờ họ đều… nghĩ rằng Tham Lam chết rồi.
Người thanh niên bày mưu tính kế đa mưu túc trí ấy, chết trong một trận chiến dịch vây đánh, dùng tính mạng của chính mình đổi lấy mạng cho sáu người còn lại thoát thân.
Nhưng nếu như… nếu như anh ta vẫn chưa chết thì sao?
Không ai dám tưởng tượng.
Họ đã tự động thay thế Vinh Nam vào danh tính của Tham Lam. Nếu phỏng đoán của Lạc Phàm là đúng, thì Tham Lam đứng trước mặt họ lúc nãy chính là người anh em đã cùng họ vượt qua mưa bom bão đạn vào sinh ra tử!
Là loại chỉ cần một lời nói có thể liều mạng cho nhau!
Lạc Phàm biết rằng ý tưởng của mình hơi kỳ quái, nhưng mà trên thế giới này cái ít khả năng nhất lại là cái có thể nhất.
Tất cả vận mệnh đều không thể biết, có nghĩa là có vô vàn khả năng.
Nếu Vinh Nam thực sự là Tham Lam, tại sao lại không nhận ra bọn họ? Tại sao lại muốn loại bỏ bọn họ? Tại sao lại có nhiều hành động chống lại họ như thế?
Tất cả sương mù che khuất tầm nhìn của họ, Bạch Việt và những người khác cảm thấy như có ai đó có liên quan đến ở phía sau, từ đầu đến cuối, trên người bọn họ như có một sợi chỉ vô hình.
Tuy nhiên, vào lúc này, Bạc Dạ nhìn về phía Vinh Nam đang ngồi đối diện với mình, Đường Duy thu mình vào trong vòng tay của anh ấy như dáng vẻ của một bộ quần áo, Bạc Dạ vỗ vai Đường Duy, tỏ ý rång cậu không nên sợ.
Sau đó, anh ấy nhìn lên, đúng lúc Vinh Nam đang mỉm cười.
Nụ cười vừa đạo đức giả vừa hoàn hảo.
Bạc Dạ hời hợt nhìn anh ta một cái, sau đó nói ra một câu có sức ép người không bì được: “Nếu anh Vinh Nam đến để nói chuyện, vậy tại sao trên người lại mang theo súng?”