Mục lục
Truyện Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài Bạc Dạ Đường Thi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 603

Nghe được lời giễu cợt, lăng mạ của Thạch Hoa, Đường Thi im phăng phắc, nửa chữ cũng không nói ra, xem cô ta như không khí vô hình thoáng qua, rồi đi ngang qua mà đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn.

Cô hoàn toàn không để tâm đến mấy lời phỉ báng, chọc tức mình chút nào.

Vì ba của Thạch Họa là một trong những cổ đông nhỏ của công ty giải trí, nên tất nhiên cô ta gần như chẳng phải tỏ ra yếu thế trước ai, thậm chí còn nghênh ngang mà đi.

Cô ta cứ nghĩ cả thế gian này ai ai cũng phải coi trọng, phục tùng cô ta, nhưng Đường Thi thì lại chẳng đặt cô ta vào mắt một phút giây nào cả, điều này làm cô ta tức điên máu, trực tiếp từ phía sau lưng gào thét to lên: “Đường Thi, sao cô không nói gì cơ chứ?”

“Không có gì để nói.” Đường Thi nở một nụ cười đầy ý châm biếm, mỉa mai: “Với cô, tôi có gì để nói đâu chứ.”

“Ý cô là gì cơ chứ hả?” Thạch Họa từ phía sau tiến thẳng lên phía trước, mạnh tay tóm lấy vai Đường Thi, nhưng lại nghĩ đến hành động hung hăng tàn bạo của Đường Thi hôm trước, cô ta lại ro rúm người lại vì sợ hãi.

Chi tiết nhỏ nhặt như thế, mà lại để lọt vào mắt của Đường Thi, cô cười nhếch môi, mỉa mai tột độ: “Là nghĩa trên mặt chữ ấy.”

Đối diện với một Thạch Họa tức điên tột độ, có thể nói Đường Thi thật sự bình thản đến mức quá đáng.

Càng so sánh như vậy thì càng làm lộ thêm điểm nực cười của Thạch Họa, Đường Thi vẫn một mực đi thẳng về phía trước, Thạch Hoa đi theo đằng sau hô gọi: “Ở hay! Cô đứng lại! Đứng lại đây! Hôm nay sao cô lại tới đây? Anh Dạ, không có ở đây, cô muốn quyến rũ ai đó hả?”

Đường Thi siết chặt bàn tay, năm ngón tay cứa vào da thịt muốn rỉ máu: “Đừng có đem mấy suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu cô đặt lên người tôi, bản thân mình không trong sạch nên nhìn thấy ai cũng tưởng bẩn thỉu giống cô à?”

Ý là, cô muốn nói loại phụ nữ như Thạch Họa kia rất giỏi quyến rũ đàn ông, mà lại thích tạt nước bẩn vào người khác.

Thạch Họa bị nói trúng tim đen, mặt mày đỏ tía, tức giận: “Cô nghĩ tôi là cô chắc? Cô tưởng cô là ai? Nhà họ Đường đã phá sản rồi, cô mang cái danh cô chủ nhà họ Đường ấy mà còn thực sự nghĩ mình là cô chủ nữa à? Chẳng qua chỉ là một cái nhà đã sa sút, còn kiêu căng giả thanh cao nữa chứ.”

Đường Thi đối mặt với từng con chữ lăng mạ, sỉ nhục của cô ta, cố kìm nén lại tính khí của mình, chẳng đoái hoài đến cô ta, cũng không đáp trả, điều này ngược lại khiến cho Thạch Hoa càng thêm phần kiêu căng, hống hách: “Tôi không giống cô, tôi không thèm dùng mấy trò quyến rũ này đâu. Nhà tôi còn thiếu chút tiền cỏn con này ư? Ba tôi là cổ đông của công ty này, sao tôi giống với cô được. E là bây giờ cô tìm không nổi người bao nuôi, nên mới bám víu lấy Bạc Dạ đó hả, bây giờ nhân lúc Bạc Dạ đi vắng liên tới công ty đi đào mỏ ông chủ khác à?”

Cô ta nói rất to, làm cho mấy người trong hội trường đều tò mò đưa mắt nhìn về phía họ. Ban đầu chỉ là mấy câu châm biến mâu thuẫn giữa con gái với nhau, bây giờ đột nhiên leo lên trở thành các kiểu đấu đá trên đời với nhau.

Một loạt những ánh mắt kinh hoàng khác biệt ở hiện trường đều đồng loạt hướng về bọn họ, còn ở sau lưng thì thầm to nhỏ.

“Cô kia là ai?”

“Thạch Họa đó, con gái của một cổ đông.”

“Nhìn có vẻ được nuông chiều quá độ rồi, người cao cao gầy gầy bên cạnh lại là ai nữa?”

“Thấy quen quen, chắc cũng là một ngôi sao nhỏ, tôi cũng không nhớ được rõ.”

“Đợi một chút! Người đó có phải là Đường Thi không?”

Khuôn mặt của Đường Thi trong giây lát đã được nhận ra. Trong phút chốc, cuộc bàn tán xôn xao ấy đã tăng gấp đôi.

“Lúc nãy Thạch Hoa vừa chửi cô ấy đấy!”

“Tình huống gì vậy? Tính khí Thạch Hoa này vốn đã không tốt, sao đến Đường Thi cũng bị cô ta mắng nhiếc rồi? Không phải chứ, chẳng lẽ Đường Thi sắp sụp đổ rồi à?”

“Đường Thi để ý ông chủ rồi sao? Thật không vậy? Chẳng trách lần này được làm đại sứ.”

“Ghê thật, ghê thật, đi mau thôi, đừng để Thạch Họa thấy, không thì cổ đông bên đấy sẽ trực tiếp sa thải chúng ta mất.”

Đường Thi nghe thấy cuộc bàn luận ấy, vốn đĩ Thạch Họa cho rằng Đường Thi sẽ tức giận, vậy mà biểu cảm trên gương mặt Đường Thi lại vô cùng lãnh đạm, giống như đang nghe câu chuyện chẳng liên quan đến mình.

Điều này làm Thạch Họa khá bất ngờ, lại có chút không cam lòng, lại tiếp tục tìm một chủ đề mắng nhiếc Đường Thi: “Sao nào? Mặt cô đã dày đến mức này rồi cơ à?”

Đường Thi không nói lời nào, ngẩng đầu lên, cười một cách ngạo nghễ, khiêu khích: “Thạch Họa, thủ đoạn của cô cũng chỉ có từng này mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK