Chương 907
Hai mắt Ôn Minh Châu đỏ hoe: “Anh, anh không thể làm như vậy… Là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em.”
Tuyệt đối không thể làm tổn thương Lộ Trạch Tây.
Ôn Lễ Chỉ giận quá bật cười, sau đó một tay nắm lấy tóc Ôn Minh Châu: “Cô có thể vì Lộ Trạch Tây làm đến mức nào?”
Ôn Minh Châu sững sờ, sau đó nhìn thấy Ôn Lễ Chỉ nghiêng người đè xuống.
Người đàn ông vốn chỉ tồn tại trong cơn ác mộng của cô ấy đột nhiên tiến đến gần cô, hơi thở lạnh đến thẩu xương tỏa xung quanh cô ấy, cá khuôn mặt Ôn Minh Châu lập tức trở nên trắng bệch, thậm chí thân thể cũng bắt đầu run rẩy từ từ.
Cô ấy bắt đầu càng ngày càng sợ hãi người đàn ông trước mặt.
Tại sao? Rõ ràng chỉ là thích Ôn Lễ Chỉ mà thôi, vậy tại sao lại khiến người ta đau khổ như vậy?
Ôn Minh Châu quay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt của Ôn Lễ Chỉ.
Cảm xúc trong mắt người đàn ông này quá nguy hiểm, giống như một kẻ bất lương khát máu, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Anh ta trực tiếp nắm lấy cảm Ôn Minh Châu, biết cô ấy muốn trốn tránh cho nên cưỡng chế, dùng sức kéo cắm của cô ấy qua, để cho cô ấy phải đổi mặt với anh ta.
Sau đó người đàn ông nheo mắt, cười vô cùng ác độc, nói từng chữ một: “Có phải cô có thể làm tất cả mọi chuyện vì Lộ Trạch Tây không?”
Ôn Minh Châu thở gấp, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt, phòng tuyến của cô ấy sắp sụp đổ mất rồi. Ôn Lễ Chỉ như thế này thật sự rất đáng sợ. “Đừng… Anh…”
Tóc Ôn Minh Châu xõa ra rối tung: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Chẳng qua là vì em nghĩ Lộ Trạch Tây và em là bạn thân lớn lên bên nhau từ nhỏ…”
“Thanh mai trúc mã…”
Ôn Lễ Chỉ kéo dài giọng điệu, ra vẻ mập mờ nói: “Đúng là một cách gọi vô cùng thân mật. Cô coi cậu ta là bạn tốt, nhưng cô có biết cậu ta nhìn cô bằng ánh mất gì không?”
Ôn Minh Châu cảm thấy cô ấy gần như sắp tắt thở rồi. “Cô thật sự ngây thơ quá rồi.”
Vẻ mặt của Ôn Lễ Chỉ đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn, sau đó giữ chặt thân thể Ôn Minh Châu: “Hay là nói, tất cả mọi chuyện đều là do cô đang giả vờ? Ôn Minh Châu, kẻ lừa đảo này, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng mình chính là cô chủ nhà giàu hàng thật giá thật của nhà họ Ôn sao?”
Ön Minh Châu bị những lời này đâm vào tim một cái đau đớn, cô ấy yếu ớt nhắm mắt lại, sau đó phát hiện Ôn Lễ Chỉ đang coi ra từng cái cúc áo trên người cô ấy.
Không… Không được… Đừng làm như vậy…
Ôn Minh Châu muốn đưa tay ra, nhưng lại bị Ôn Lễ Chỉ cản lại. Anh ta nằm hai tay cô kéo lên đỉnh đầu: “Không phải cô nói không muốn tôi tổn thương Lộ Trạch Tây sao? Không phải cô có thể làm rất nhiều chuyện vì Lộ Trạch Tây sao? Vậy thì… Hãy cho tôi thấy một chút thành ý của cô đi, Ôn Minh Châu.”
Anh ta gọi cô ấy là “Ôn Minh Châu” với giọng điệu chế giễu, giống như đang tát từng cái vào mặt Ôn Minh Châu.
Ôn Minh Châu không kìm được nước mắt, cô ấy biết bây giờ mình mà khóc thì sẽ rất mất mặt, nhưng biết làm sao đây, mấy năm qua thật sự quá đau khổ, khi tất cả cảm xúc lên đến đỉnh điểm thì sẽ hoàn toàn tan vỡ, hoàn toàn không thể nhịn được nữa.
Vì vậy nước mắt của cô ấy từng giọt từng giọt rơi xuống trước mặt Ôn Lễ Chí, mãi cho đến khi ướt cả cổ áo.
Ôn Minh Châu khóc như một đứa trẻ cảm thấy tuyệt vọng, cô ấy nức nở, trong mắt mang theo cảm xúc tuyệt vọng khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy hít thở không thông.
Bàn tay của Ôn Lễ Chi cứ thể dừng ở nút áo trên ngực cô ấy, giống như bị người khác bấm nút tạm dừng động tác tiếp theo.
Anh ta biết Ôn Minh Châu rất mỏng manh, cũng biết cô ấy nhường nhịn nhẫn nại, nhưng dường như anh ta chưa từng nhìn thấy Ôn Minh Châu khóc.