Chương 869
Cuối cùng vẫn là Khương Thích đứng bên cạnh Hàn Nhượng nhịn không được, cô ta siết chặt hai tay, mọi người đều hoảng sợ, lên tiếng ngăn cản cô ta.
“Khương Thích, đừng…”.
“Bạc Dạ nói rồi, chủng ta không thể để cho Đường Thi biết.”
“Bản thân cô ấy có quyền biết mà!”. Khương Thích giữ vững ý kiến của mình: “Huống ho chi… tôi cảm thấy nên cho Đường Thi biết thì hơn, nên cho cô ấy biết Bạc Da đang ở trại tạm giam.”
Cơ thể Đường Thi lào đào, không dám tin thì thào: “Các người nói cái gì?”.
Bạc Dạ… Bạc Dạ đang ở trại tạm giam? Tại sao chứ… tại sao lại không nói cho cô biết, tại sao Bạc Dạ còn cố ý bảo mọi người gạt cô!
Đường Thi có cảm giác mình không ngồi vững được nữa rồi, lúc này cô chị muốn… chỉ muốn xuất viện đi thăm Bạc Dạ.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn Giang Lăng: “Bây giờ tôi có tiện xuất viện không?”.
Giang Lăng khằng định chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là không tiện.”
Đường Thi trong nháy mắt thoáng nản lòng, cô siết chặt tay mình, không biết nên nói cái gì, thế nhưng Sau khi nghe được tin tức Bạc Da đang ở trong trai tạm giam xong, cô hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được nữa.
Tại sao lại phải vào trại tạm giam? Tại sao chứ?
Người như Bạc Dạ sao có thể vào nơi đó được cơ chứ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gi… Chang lẽ, chẳng lẽ chuyện kia sau ngày hôm đó còn chưa được ngăn lại, cho nên càng không thể cửu vãn được nữa ư?
Đường Thi rất muốn hiểu rõ hơn về tình hình mới một chút, nhưng mặc kệ cô hỏi cái gì, mọi người trong phòng đều ăn nói rất dè dặt, ngay cả Khương Thích lúc đầu nói cho cô hay tin Bạc Dạ ở trại tạm giam cũng im miệng không nói gì nữa, có lẽ là tin tức tiếp theo không thể để cho Đường Thi biết.
Đường Thi bắt đấu lo âu, nếu như… nếu như Bạc Da thật sự đi tù, vậy ai tới gánh vác mọi trọng trách đây?
Phòng bệnh tốn tại một màng trầm mặc, một lúc lâu sau Bạch Việt mới duỗi tay, cánh tay anh ta nặng nề vẽ lên bờ vai của cô.
“Hết thảy cử giao cho Bạc Dạ đi, chẳng lẽ cô không tin tưởng anh ấy sao?”.
Đường Thi ngẩng đầu, Bạch Việt nhìn cô thở dài: “Tâm trạng của cô lúc này chúng tôi đều hiểu cà, nhưng Đường Thi à, cô cũng phải bình tĩnh lại chứ, Bạc Dạ là người như thế nào chúng ta đều biết mà, anh ấy nhất định có thể giải quyết được vấn để…”.
Những lời an ủi này cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, Đường Thi cũng hiểu rõ tình hình lúc này, Mã Cường là người của trung ương, Bạc Dạ đắc tội gã, chắc chắn không thể toàn thân trở ra ngoài được.
Nhưng cô lại không nghĩ rằng Bạc Da sẽ vào trại tạm giam, kết cục này cũng hơi nghiêm trọng rồi, cô cần răng: “Tôi muốn mau chóng gặp Bạc Dạ.”
“Đường Thi à…”.
“Cô mà không dưỡng thương cho tốt thi Bạc Dạ sẽ lo lắng lắm đấy.” Giang Lăng thừ lôi Bạc Dạ vào để thuyết phục Đường Thi.
“Nhưng nếu anh ấy thật sự bị nhốt vào tù thì tôi cũng không có cách nào dưỡng thương cho tốt nữa.”
Giọng nói của Đường Thi cũng rõ ràng rành mạch: *À đúng rồi, dạo này tình hình Bạc Thị như thế nào rồi?Lâm Từ đâu?”.
Cô dĩ nhiên đã quen gọi Lâm Từ lại, theo bản năng thay thế Bạc Da tiếp nhận tất cả công việc, lúc sau Lâm Từ đến thăm, còn cảm theo máy tính: “Cô Đường Thi, chuyện công ty xuyên quốc gia bên ngoài Cậu Bạc Dạ có lẽ phải làm phiền cô một thời gian rồi.”
“Không sao cả.” Vẻ mặt Đường Thi cực kì nghiêm túc: “Ngày kia anh giúp tôi sắp xếp người đi gặp Bạc Da đi.”
“Chuyện này thi hơi khó.”
Lâm Từ lắc đầu: “Trước mắt cậu Bạc Da vẫn chưa có cách ra ngoài.”
Chưa có cách thoát ra ngoài?
Anh nhất định có cách đi ra, nhưng một khi đã ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người khác nằm đằng chuôi, vì thế chỉ có thể tạm thời chờ thời cơ mà hành động, dẫn đến cục diện hiện giờ.
Đường Thi âm i tức giận: “Phải bị nhốt trong bao lâu?”.
“Một tháng.” Lâm Từ cúi đầu xuống: “Hơn nữa. lại còn là trường hợp phải ghi vào hồ sơ.”
Ý của anh ta là… sẽ phải lập hồ sơ ư? Người sống trong ánh sáng hào nhoáng như Bạc Dạ, nếu như có tiền án vào đồn cảnh sát, bị đồn ra ngoài thì chẳng khác nào bị hủy hoại hết danh tiếng!
Tay Đường Thi run run, cô biết Bạc Dạ đã chuẩn bị tốt tất cả đường lui cho minh, cô không thể tùy tiện quấy rối kế hoạch của Bạc Dạ được, chỉ có thể nghe theo để xuất của Lâm Từ, làm ơn định tình hình công ty nước ngoài của anh trước, lúc người phụ nữ ngồi trên giường bệnh dùng máy tính của Bạc Dạ xử lý công việc, Lâm Từ có cảm giác như quay về hơn nửa năm trước, số phận như một bánh xe xoay vòng, chuyển động rồi lại chuyển động, kết cục vẫn quay về nơi ban đầu.
Đánh chữ được một nửa, Đường Thi không làm nữa.
Sau đó, người phụ nữ lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết tên Mã Cường này là ai, thưa kiện lên toà án cũng được, bí mật giải quyết với nhau cũng tốt, nhưng tôi muốn đưa Bạc Dạ ra khỏi trại tạm giam!”