Chương 258
“Bớt nói nhảm đi.” Kim Nhất nghe thấy câu nói của Khương Thích giơ tay định đánh cô ấy: “Cô chỉ cầm giữ nguyên tiêu chuẩn ảnh cứng cho tôi là coi như tôi xin cô rồi, đừng có làm con thiêu thân cái gì nữa!
Khương Thích lè lưỡi: “Một mặt toàn bộ dựa vào hậu kỳ chỉnh sửa, tôi tin mọi người! Photoshop ra cảm giác của tạp chí Ngũ Đại nào!”
Ngay khi công việc của cô ấy ở đây kết thúc, Asuka ở đằng kia cũng đã trang điểm xong cho Đường Thi, mặc một bộ váy mới và bước ra ngoài. Ở đó đều là tiếng vỗ tay tán thưởng: “Thật xinh đẹp! Thực sự có khí chất của thần tiên! Cô thực sự không định lăn lộn trong làng giải trí sao?”
Kim Nhất cầm lấy máy ảnh chụp vài tấm trước, sau đó mới chọn ống kính: “Chậc chậc, thực sự quá đẹp.”
“Không có hứng thú.”
Đường Thi mỉm cười: “Không biết hôm nay lại có dịp trọng đại như vậy, lúc đầu Khương Thích nói nói chuyện với tôi, tôi chỉ nghĩ là làm người mẫu cho một cửa hàng nhỏ của tư nhân… ”
“Ây ya, chi tiết nhỏ đó không cần quan tâm nữa.” Khương Thích nắm lấy tay Đường Thi đẩy về phía trước: “Mau vào studio đi, bối cảnh vẫn còn là cái này không?”
Asuka nhìn bối cảnh trắng như tuyết: “Không thoải mái, hay là đổi nền sang từ thời bao cấp đi. Đường Thi mặc áo yếm.” “Có lý.”
Ngay khi Kim Nhất chỉ định xong, những người phía sau bắt đầu điên cuồng thay đổi nền, Đường Thi đứng đó có chút xấu hổ, cô cảm thấy điều này là ngoài khả năng, hoàn toàn không nghĩ lại bị tên lừa đảo Khương Thích lừa đến chỗ này, bây giờ còn bị đẩy lên trước ống kính.
Đường Thi có chút chột dạ, lắc lư chân tay: “Tôi, thật sự không được…, cái đó lão Kim…”
“Ây ya! Tôi nói cô được là được mà!”
Ngay khi Kim Nhất bắt đầu thay đổi ống kính, Khương Thích vừa nhìn thấy đã tức giận: “Khi anh chụp cho tôi đều không dùng ống kính trắng này chụp!”
“Chụp cô, lấy camera sau điện thoại ra chụp đã là coi trọng cô rồi đấy!”
Kim Nhất mỉm cười với Khương Thích, cười mắng: “Nhân tài quý giá mới xứng dùng ống kính quý giá!”
“Được.” Khương Thích trợn tròn mắt: “Các người cứ khiêu khích nữ thần đi,chụp thế nào đẹp thế đó!
Dưới phông nền của thời bao cấp, thoạt nhìn giống như trở về thời kỳ loạn lạc đó, nơi có thể ca tụng tình yêu vĩnh đại bất cứ lúc nào. Chỉ có thời đại đó, tình yêu đôi lứa mới rõ ràng đến kinh ngạc như vậy.
Chiến tranh, phản động, tranh đấu gay gắt, quốc gia khó giữ, người người cảm thấy bất an, người của thời đại đó chính là lộng lẫy nhất cũng là tàn khốc nhất.
Cánh cửa của đất nước đã được mở ra để chào đón những xu hướng mới, nhưng đồng thời cũng du nhập vào vô số những thứ thối nát và chiến loạn.
Đường Thi mặc trên người bộ áo yếm màu đỏ sẫm, dáng người vừa ôn như lại thanh cao. Đôi mắt trong sáng, không giống dáng vẻ dịu dàng dâng hiến của một số người phụ nữ thời bao cấp, ban đêm trong rạp khiêu vũ uốn éo vòng eo chỉ vì cầu được sự yên ổn, sự dừng chân, cô nghiêm người, rủ xuống nửa bên mặt, mái tóc búi lên thanh thoát gọn gàng, vẫn còn một chút rủ xuống bên tai, dung mạo xinh đẹp kiêu ngạo mê người. Kim Nhất hết lời khen ngợi và yêu cầu người chiếu sáng làm mở ảnh sang đi một chút. Ánh sáng mờ rơi xuống chiếu vào mặt Đường Thi.
Ánh sáng sặc sỡ, thời gian từ bóng hình sặc sỡ ấy tiến sát bên người, đem vẻ đẹp của cô mãi mãi giữ trọn ở khoảnh khắc này.
Đường Thi không nói gì, đôi mắt thâm thúy, giống như một danh nhân thời bao cấp đi xuyên lịch sử đến thời hiện đại, một ánh mắt, giống như bên tai vang lên tiếng hỏa lực, tia lửa dao động trong không khí, khói bay mù mịt trên mặt cô.
Cô mặc một chiếc váy màu đỏ đậm đã mờ và phai màu theo thời gian, trên cổ tay sáng loáng có xâu chuỗi vòng tay màu xanh lục.
Làn da mảnh mai và thanh lịch, nhưng phù hợp với ánh mắt lạnh lùng của cô, giống như có tố chất thiên phú.
Không biết từ đây nhìn thấy một đoạn văn, tư thế trầm mặc rất phù hợp với thời đại chiến tranh, một đoạn tình yêu say đắm vô cùng mới có thể được gọi là tình yêu khuynh thành.
Người phụ nữ trước mắt, chính là như vậy, giống như người xưa bước ra từ trong thời gian, nhẹ nhàng lau đi giọng nước mắt ôn nhu, nhẹ nhàng chạm vào, ngay sau đó lại vỡ tan ra, hoá thành tro bụi, bay theo gió.
Lúc này mọi người đều sững sờ trước vẻ đẹp của Đường Thi, Kim Nhất cầm máy ảnh quên chụp.
Ống kính của anh ta không đủ để truyền tải hết được vẻ đẹp tuyệt vời của cô.
“Thật xinh đẹp… cô ấy rốt cuộc đã trải qua những gì, mới có thể diễn xuất được ra bộ dang như vậy, đôi mắt như vậy?”