CHƯƠNG 122: CỨ BỊ ĐẬP CHẾT NHƯ THẾ?
Editor: Luna Huang
Trong lòng Ngô thị không đồng ý, nhưng cũng không dám phản bác ngoài sáng: “Lão gia, người đã biết tin tức gì, mới có nắm chắc như vậy?”
Nụ cười trên mặt Chu Chí sâu hơn một ít: “Mấy ngày trước đây, ta gặp một thương nhân, khi hắn biết Chu gia khởi công xây dựng noãn bằng, liền đi qua các loại con đường hỏi thăm tin tức, đoạn thời gian trước rốt cục cầu tới cửa.”
“Thương nhân?” Nhãn thần của Ngô thị mạnh động.
Tính tình của Chu Chí cực kỳ cao ngạo, trong ngày thường, đến người chức quan thấp một chút muốn nói chuyện với hắn, đều phải phí một phen tâm tư, chớ đừng nói chi là thương nhân rồi không có nội tình gì, đặt ở thường ngày, những người này hắn là nhìn cũng sẽ không liếc mắt nhìn.
Trong lòng Ngô thị cười lạnh một tiếng, khó trách hắn đột nhiên lĩnh Tần U Tố về, nguyên lai là có người lợi dụng mỹ nhân trải đường.
“Không sai, ta đã để người âm thầm tìm hiểu, thương nhân này ở Giang Nam có không ít sản nghiệp, xuất thủ cũng cực kỳ khoát xước. Lần này hắn đến kinh đô, chính là nghe nói kinh thành bên này có phương pháp trồng rau xanh vào đông, cho nên muốn chiếm một tiên cơ, thừa dịp khí trời còn, vận chuyển một nhóm rau xanh kiếm ngân lượng. Hôm nay rau trong noãn bằng của chúng ta còn chưa lớn, đã tìm được người mua rồi.”
Trong lòng Ngô thị vui vẻ: “Người nọ có thể mua nhiều rau xanh như vậy sao?”
“Yên tâm đi, tuy rằng trong lòng ta vẫn coi thường thương nhân, nhưng trên đời này có tiền nhất vẫn phải tính đến bọn họ, nhất là thương nhân Giang Nam, tùy tiện kéo một người ra, đạp lên một cước, chảy ra đều là bạc.”
“Nếu như cuộc mua bán này có thể thành, vậy thực sự như có trời giúp.” Trong lòng Ngô thị cực kỳ cao hứng, đến phiền muộn Tần U Tố gây cho đều ít đi thiếu rất nhiều.
Dù sao phụ trách chuyện này là đệ đệ của nàng, hôm nay có người mua, chỉ cần an an sanh sanh dựa theo phương pháp trồng rau trong sách nuôi lớn, đó là một công lao.
“Để đệ đệ ngươi tốn nhiều tâm tư chút.”
“Vâng, lão gia yên tâm, thiếp thân nhất định sẽ căn dặn nhiều lần.”
Trong Mục phủ, Hứa Vân Noãn đang giúp Đinh thẩm xác nhận thực đơn sau cùng, liền nghe Hàn Yên vào cửa bẩm báo: “Tiểu thư, công tử tới.”
Hứa Vân Noãn cầm bút lông, gạch bỏ hai món ăn không thích hợp cho thời tiết này: “Như thế không sai biệt lắm, Đinh thẩm có thể bắt tay vào làm chuẩn bị.”
Đinh thẩm vội vàng hành lễ với Hứa Vân Noãn nét mặt mơ hồ có thể thấy được vẻ kích động, “Nô tỳ cám ơn cô nãi nãi.” Trong lòng hàng vạn hàng nghìn cảm kích, sau cùng chỉ hóa thành hai chữ cảm ơn, còn lại đều bị nàng gắt gao chôn ở đáy lòng.
“Đinh thẩm không cần khách khí, sau này ta đến chỗ ngươi ăn cơm, ngươi thu ít chút bạc là được.”
“Tửu lâu này vốn là sản nghiệp của cô nãi nãi, đi chỗ của nhà mình ăn cơm, nào có đạo lý bạc?”
“Chúng ta trước không phải đã nói rồi sao? Tửu lâu này ta chỉ là giúp đỡ coi chút hương vị thức ăn thôi, về phần những thứ khác, thực tại không giúp được gì, nên tửu lâu này là của Đinh thẩm.”
Đinh thẩm biết làm sao khuyên nữa cũng không có tác dụng, chỉ cười một cái nói: “Tiểu thư, công tử còn có việc muốn tìm người, nô tỳ đi trước.”
Chờ sau này tửu lâu có doanh thu, mặc kệ bao nhiêu nàng đều cho cô nãi nãi mang đi, nếu là cô nãi nãi không thu, vậy tùy ý bạc để ở đó!
Vọng Thư Uyển.com
Mục Trần Tiêu vào cửa phòng, thấy dáng tươi cười có chút bất đắc dĩ của Hứa Vân Noãn, không khỏi ân cần nói: “Cô nãi nãi làm sao vậy?”
Còn không phải là bởi vì Đinh thẩm muốn mở tửu lâu sao, mặc kệ ta nói như thế nào, nàng cứ muốn mở trên danh nghĩa của ta.”
“Như vậy cũng tốt, một mình nàng mở tửu lâu, thật sự là có chút quá mức gây chú ý, đặt ở danh nghĩa cô nãi nãi, Mục gia ta vẫn có thể giúp đỡ hai phần.”
“Chuyện này sau này mới nói, ngươi hôm nay rảnh sao?”
“Gần đây trong quân không có chuyện gì.”
Mục Trần Tiêu ngữ khí bình thản.
Hứa Vân Noãn cũng nhịn không được trong lòng khẽ động: “Là trong quân không có chuyện gì, hay là nói, có việc, lại không có tìm đến trên người của ngươi?”
Hoàng thượng bắt đầu tước quyền lực quyền lợi của Mục gia rồi.
“Cô nãi nãi không cần lo lắng, lúc này vẫn có thể ứng phó.” Mục Trần Tiêu nhìn đáy mắt đã mọc lên tức giận của Hứa Vân Noãn, thần sắc hơi lộ ra nhu hòa, “Ta đây qua đây, là có một chuyện khác…”
“Làm sao vậy?”
“Nhi tử kia của Chương ma ma Đàm Vượng, đã xảy ra chuyện.”
Không phải là bị phạt khổ dịch lưu đày sao?”
“Trên đường đi Quan Vân sơn, kinh qua một mảnh sơn đạo, bị tảng đá lăn xuống núi đập chết.”
Trong mắt Hứa Vân Noãn lóe lên một tia hàn ý: “Ta nhớ kỹ ngoài hắn ra còn năm người nữa cũng bị lưu đầu, những người đó như thế nào?”
“Ngoại trừ Đàm Vượng, những người khác đều bình an vô sự.”
“A, Đàm Vượng thật đúng là đủ xui xẻo.” Ngữ khí của Hứa Vân Noãn hàm chứa trào phúng nhàn nhạt.
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà rũ đôi mắt: “Thẩm gia chắc là hiểu dụng ý của chúng ta, Đàm Vượng chết, nên là đáp lễ của bọn hắn.”
Quả đấm của Hứa Vân Noãn chống cằm, nhẹ nhàng cười cười: “Không phải đều nói Thẩm Thanh hành sự công chính, có phong tư của nho sĩ tiền triều sao, hôm nay xem ra, cũng bất quá là một ngụy quân tử thủ đoạn độc ác, chuyện này cứ tính như thế?”
“Giống như là trước, Thẩm gia dò hỏi tin tức của cô nãi nãi, kinh triệu phủ doãn cũng chỉ tra được trên người của Đàm Vượng. Hôm nay, Đàm Vượng chết, mặc kệ phía sau có nguyên nhân gì, cũng đều chỉ tra được trên tảng đá từ núi rơi xuống kia thôi.”
Vọng Thư Uyển.com
“Tôn nhi, thôn trang của Thẩm gia, có phải phái người kiến tạo noãn bằng hay không, muốn giúp đỡ Đoan vương điện hạ phân ưu, thí nghiệm phương pháp trồng rau xanh trong noãn bằng ta đưa lên?”
“Không sai.”
“Ta đã biết…” Tức giận trên mặt Hứa Vân Noãn tiêu tán, tư tự nhanh chóng chuyển động.
Bằng vào Mục gia hôm nay, muốn cùng Thẩm gia trực tiếp ngã bài, lực lượng vẫn là quá yếu, vậy không bằng liền đem Chu gia ra trước.
Tuy rằng trong lòng nàng chán ghét Chu gia, thế nhưng xem Chu gia trở thành một còn pháo đốt để sai sử vẫn dùng rất tốt.
Hơn nữa, Chu gia có thể trở thành đao bị Thẩm gia lợi dụng, như vậy trái lại bị nàng dùng một lát, cũng không có gì lớn. Cho dù là chém tới xương cứng, mẻ lưỡi, cuốn đao, hoặc gãy luôn, cũng không đau lòng.
Mục Trần Tiêu an tĩnh nhìn thần sắc của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi đang suy nghĩ gì?”
“Ta nghĩ đào hố trên đấy, xem có thứ gì không có mắt rơi xuống hay không.”
“Ta đây có thể giúp cô nãi nãi làm cái gì?”
“Khoan hãy nói, thật có chuyện ngươi có thể giúp một tay, có chút phiền phức.” Hứa Vân Noãn nói có chút chần chờ.
“Tính tình ta tốt, không sợ phiền phức nhất.”
“Vậy ngươi có thể nghĩ biện pháp để Thẩm Thanh bận rộn không?”
“Để Thẩm Thanh bận rộn?”
Hứa Vân Noãn gật đầu: “Không sai, mặc dù nói trong lòng ta không thích Thẩm Thanh, nhưng không thừa nhận cũng không được, người này tung hoành triều đình nhiều năm như vậy, bất kể là tâm trí hay ánh mắt, đều có chỗ chỉ có mỗi mình có. Ta muốn giở trò quỷ dưới mí mắt hắn, không cẩn thận cũng sẽ bị hắn nắm chân ngựa. Nên, để hắn bận rộn, ta mới dễ đào hầm chôn đất.”
Mục Trần Tiêu lẳng lặng tự định giá chỉ chốc lát, lập tức gật đầu một cái: “Ta đã biết.”
“Ngươi thật sự có biện pháp, nghìn vạn lần chớ miễn cưỡng bản thân, nếu là không làm được, ta lại nghĩ biện pháp khác là được.”
“Trên tay ta thủ sẵn một án tử, vốn có nghĩ qua một đoạn thời gian mới lấy ra, hôm nay vừa lúc đánh yểm trợ cho cho cô nãi nãi.”
“Vụ án gì?”
“Quân lương tham độc án.”
Hứa Vân Noãn hơi chút suy nghĩ, nhãn thần sáng trông suốt gật đầu: “Hộ bộ chưởng quản thuế ruộng thiên hạ, nếu là xảy ra quân lương tham độc án, cũng đủ để hộ bộ thượng thư như hắn bận rộn một trận! Tôn nhi, ngươi quả thật là phúc tinh!”
Phàm là có liên quan đến tiền bạc, luôn có thể tìm tới hộ bộ!
Khóe môi của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng giơ lên, thấy dáng dấp cao hứng của Hứa Vân Noãn, trong lòng cũng vui mừng theo: “Có thể giúp cô nãi nãi là tốt rồi.”
Danh Sách Chương: