CHƯƠNG 168: NHÌN NHA NHÌN KHÔNG ĐỦ
Editor: Luna Wong
Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng rũ đôi mắt, nỗi lòng có chút thấp thỏm: “Sao cô nãi nãi không nói chuyện?”
“Ta đây không phải là đang thưởng thức phiên phiên quân tử sap, đâu còn có tâm tư nói chuyện nữa?”
Hứa Vân Noãn nháy mắt, cẩn thận nhìn Mục Trần Tiêu, càng nhìn càng cảm thấy tôn nhi nhà mình thật sự là quá mức đẹp trai.
Bên tai của Mục Trần Tiêu chợt đỏ lên: “Cô nãi nãi đây là thuộc về Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.”
“Mới không phải, đại gia gia nói ta không chỉ có một cái lưỡi tốt, có thể rõ ràng phẩm ra bách vị thế gian, còn có một đôi hảo mắt, có thể nhận ra xấu đẹp thiện ác. Ở trong mắt ta, tôn nhi đích thật là cực kỳ tuấn mỹ.”
Mục Trần Tiêu cực kỳ khắc chế nhấp môi: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta mau đi tửu lâu đi.”
“Được.”
Dọc theo đường đi, Hứa Vân Noãn đều không nhịn được đánh giá Mục Trần Tiêu, xem một hồi, còn mím môi, bày dáng dấp tự đắc kỳ nhạc.
Nét mặt của Mục Trần Tiêu cực kỳ trấn định, không có chút nào khác trước, nhưng trong lòng lại như đặt nước sôi, một mảnh nóng hổi không nói, còn sùng sục sùng sục nổi bọt, một khắc cũng không có an tĩnh lại.
Tâm tư của hắn từ trước trầm tĩnh, dù cho ở trên chiến trường đối mặt thiên quân vạn mã, như trước có thể đạm nhiên chống đỡ, nhưng bây giờ, chỉ là bị Hứa Vân Noãn dùng nhãn thần nhìn, tâm liền loạn thành mớ bồng bông.
Hắn chưa bao giờ biết, tim của mình vẫn có thể phập phồng không yên như vậy.
Hai người khó được không nói chuyện trên xe ngựa, chờ xe ngựa ngừng lại, Mục Trần Tiêu đột nhiên cảm giác được chuyến này tựa hồ rất ngắn.
“Cô nãi nãi, đến chỗ rồi.”
Tửu lâu của Đinh thẩm khai trương, không có náo nhiệt giống Tứ Quý các vậy, chỉ là mời một ít người quen biết đến đây cổ động, dù sao tiêu phí trong tửu lâu cũng không rẻ, nhà người bình thường sẽ không tiến đến.
Hàn phu nhân mang theo Đào Bảo nhi đi xuống xe ngựa, vừa nhìn thấy tiêu ký của Mục gia trên xe ngựa đối diện, Đào Bảo nhi dẫn theo làn váy chạy sang hướng này, bị Hàn phu nhân kéo lại.
“Hôm nay ở trong phủ đã đáp ứng ta thế nào?”
Đào Bảo nhi như là còn bị người túm cổ, móng vuốt phí công vô lực giật giật: “Phải hiểu chuyện, không thể chỉ dán Hứa tỷ tỷ.”
“Không sai, cho nên ngươi cần phải thu liễm chút, không thể làm mất mặt Hứa tỷ tỷ của ngươi.”
“Ta đã biết.”
Tâm tình của Hứa Vân Noãn cực tốt xuống xe ngựa, thấy Hàn phu nhân và Đào Bảo nhi, liền vội vàng tiến lên hành lễ: “Gặp qua Hàn phu nhân, gặp qua Bảo nhi muội muội.”
Đào Bảo nhi vẫn không có nhịn xuống, thấy nhà mẫu thân mình buông lỏng tay, liền vội vàng tiến lên kéo lại ống tay áo của Hứa Vân Noãn: “Hứa tỷ tỷ.”
“Ân? Bảo nhi muội muội tựa hồ cao hơn một ít?”
Đào Bảo nhi liên tục gật đầu: “Nhãn thần của Hứa tỷ tỷ thật tốt, đích xác cao một chút so với hai ngày trước.”
“Vân Noãn mau miễn lễ.” Hàn phu nhân ra hiệu Hứa Vân Noãn đứng dậy, lại nhìn thấy Mục Trần Tiêu xuống xe ngựa, đôi bên lại ân cần hành lễ thăm hỏi một phen.
bookwaves.com
“Hạ tảo triều, lại vội vàng trở về thay quần áo, ta không có trễ chứ?”
Âm thanh trong trẻo truyền đến, Hứa Vân Noãn quay đầu lại, thấy Đoan vương đi nhanh bước tới.
Đoan vương thay đổi một thân thường phục bảo lam sắc, thân hình thẳng tắp, hai mắt hữu thần, đi nhanh lẫm lẫm bước tới, mang theo một cổ khí chước nhiên ngay ngắn, cực làm người khác chú ý.
“Gặp qua Đoan vương điện hạ.”
Đào Bảo nhi hành lễ xong, vội vàng né tránh phía sau của Hứa Vân Noãn.
“Chư vị không cần đa lễ.” Thái độ của Đoan vương cực kỳ bình dị gần gũi, sau khi để mọi người dậy, lên tiếng chào Mục Trần Tiêu nữa.
Hứa Vân Noãn mang theo đào Bảo nhi và Hàn phu nhân đi vào trong tửu lâu, lại lưu Mục Trần Tiêu và Đoan vương ở bên ngoài.
Đoan vương nhìn Mục Trần Tiêu một mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía đại môn tửu lâu: “Hai chúng ta không đi vào sao?”
“Cô nãi nãi phân phó, để ta đa nói chuyện với ngươi một chút.”
“Đi vào nói cũng thế thôi.”
“Sau khi đi vào, không phải người bên ngoài nhìn không thấy sao?”
Thái độ của Mục Trần Tiêu cực kỳ tự nhiên, phảng phất đang nói một chuyện bình thường nhỏ nhặt.
Đoan vương lăng chỉ chốc lát, mới phản ứng được: “Ý của ngươi là, Hứa cô nương bảo ngươi cùng ta ở cửa nhiều lời một chút, để cho người khác nhìn một cái, ta đường đường vương gia đều phải đến tửu lâu ăn cơm?”
“Ân.”
“Ngươi có phải huynh đệ ta nữa hay không?” Đoan vương nhìn Mục Trần Tiêu, dáng dấp vô cùng đau đớn, “Ta cảm thấy ngươi thay đổi rồi.”
“Trở nên càng ngày càng tốt?”
“Là trở nên càng ngày càng không nhân tính! Hiện tại trong mắt trong lòng ngươi, có phải chỉ chứa vị cô nãi nãi kia của ngươi hay không?”
Mục Trần Tiêu nhàn nhạt giơ đôi mắt lên.
Đoan vương lui về phía sau hai bước: “Sau ta cảm thấy ánh mắt của ngươi lạnh sưu sưu nhỉ?”
“Đoan vương điện hạ, Mục tướng quân.” Thẩm Cửu Mạch giao ngựa cho tùy tùng một bên, tiến lên quay hai người hành lễ.
Nhãn thần nhẹ của Mục Trần Tiêu hoàn toàn lạnh xuống, đáy mắt hiện lên một tia hàn ý.
bookwaves.com
“Cửu Mạch không cần đa lễ, hôm nay ngươi cũng là đến tửu lâu ăn cơm sao?”
“Vừa ra khỏi thành làm một ít chuyện, lúc trở lại đi ngang qua nơi này, vừa vặn thấy Đoan vương điện hạ và Mục tướng quân, chỗ này tửu lâu là Mục gia mở sao?”
“Không phải.” Mục Trần Tiêu nhàn nhạt lên tiếng, quay Đoan vương điện hạ nói rằng, “Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta vào đi thôi.”
“Được, Cửu Mạch cũng muốn cùng đi chứ?”
Thẩm Cửu Mạch ngẩng đầu, đúng dịp thấy cửa sổ lầu hai, Hứa Vân Noãn đang ghé vào bên cửa sổ phất tay với Mục Trần Tiêu, khi hắn ngẩng đầu, thiếu nữ nguyên bản tiếu ý rực rỡ, nhất thời tương tất cả tâm tình thu liễm hết.
Trong lòng của Thẩm Cửu Mạch hơi có chút xấu hổ, đồng thời lại dâng lên một cổ nồng nặc không cam lòng: “Hứa cô nương không phải đặc biệt thích ta, ta đi có thể làm cho nàng phiền lòng hay không?”
“Ân? Ngươi đắc tội Hứa cô nương lúc nào thế?” Đoan vương hiếu kỳ.
“Ta cũng không rõ ràng lắm, lần trước còn hỏi thăm qua, Hứa cô nương nói trời sinh nhìn ta liền không vừa mắt.”
“Hắc, ha ha, ” Đoan vương cười cười, “Hứa cô nương tuổi nhỏ, hơn nữa trước đó Thẩm gia và Tứ Quý các náo loạn chút hiểu lầm, nên lúc nói chuyện, khó tránh khỏi thẳng một chút, Cửu Mạch ngươi không cần để ở trong lòng.”
Cô nãi nãi của Mục Trần Tiêu, tự nhiên phải tận lực bảo vệ!
“Tự nhiên sẽ không, chẳng qua là hiểu lầm lúc đầu đã giải thích rõ, ta cũng không muốn Hứa cô nương tiếp tục ôm thành kiến với ta.”
Thẩm Cửu Mạch cũng không biết vì sao cố chấp tiêu trừ phiến diện của Hứa Vân Noãn đối với hắn như thế, hắn nhìn về phía Mục Trần Tiêu, thái độ nhu hòa hỏi ý kiến.
“Nếu trùng hợp gặp được tửu lâu khai trương, không biết ta có thể mượn cơ hội này, lại giải thích một chút với Hứa cô nương không?”
“Thẩm công tử xin cứ tự nhiên, bất quá cô nãi nãi chúng ta nhà, cũng sẽ không bị người hiếp bức.” Nhãn thần của Mục Trần Tiêu lạnh lùng, phảng phất như nhỏ vụn băng tuyết hỗn loạn.
Thẩm Cửu Mạch liền vội vàng gật đầu: “Ta chỉ là muốn tiêu trừ hiểu lầm, cũng không có những ý gì khác.”
Đoan vương nhẹ nhàng liễm liễm đôi mắt, lập tức nở nụ cười một tiếng: “Được, chúng ta đây vào đi thôi, hôm nay tửu lâu khai trương phải đòi một bao đỏ cát tường như ý, ta chuẩn bị phần hậu lễ rồi!”
Hứa Vân Noãn vốn có cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, muốn gọi Mục Trần Tiêu và Đoan vương lên, nhưng không nghĩ tới vừa cúi đầu liền thấy Thẩm Cửu Mạch để cho mình phiền chán, trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Mộ Vũ và Hàn Yên thấy nàng đổi sắc mặt, không khỏi thân thiết: “Tiểu thư, là có gì không ổn?”
“Không có gì, gặp được một người chán ghét.”
Nguyên lai trong kinh thành nhỏ như vậy sao? Nói cách khác, thế nào mỗi lần ra cửa cũng sẽ đụng phải Thẩm Cửu Mạch thế?
Danh Sách Chương: